“Dám không nghe lời, cô tưởng cô có thể cứng đầu với tôi sao?” Đường Nham lạnh lùng trực tiếp vung roi lên, mấy cái loại cô hồn dã quỷ này chỉ có dùng bạo lực mới áp chế được, như thế thì chúng nó mới biết thế nào gọi là ngoan ngoãn nghe lời.
“A.”
Nữ quỷ kia lại phát ra một âm thanh đau đớn, trốn vào góc tường, vì đau đớn nên cơ thể cô ta run nhẹ, sự thù hận trong ánh mắt ngày càng sâu đậm, cô ta trừng mắt nhìn Đường Nham. Nếu nói ánh mắt có thể giết chết người, cô ta đã sớm giết Đường Nham mấy trăm lần.
“Ây yô, tính tình ngang bướng thật đấy.” Đường Nham một tay nắm roi, bước đến.
“Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, xem thử là hồn phách của cô mạnh, hay là roi của tôi mạnh.”
Câu nói vừa phát ra thì một roi đã quật xuống người nữ quỷ.
“Thằng đàn ông thối đáng chết này, mày là đồ súc sinh, mày sẽ không được chết tử tế đâu, tao sẽ giết mày.” Nữ quỷ nằm trên mặt đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đường Nham, hai mắt đỏ rực, có lẽ là bị ép đến tức giận, cô ta dùng tất cả sức lực bất thình lình nhảy khỏi mặt đất hướng về phía Đường Nham.
Nhưng vết thương do bị roi quật rất nặng, động tác của cô ta trở nên chậm chạp hơn vì đau đớn nên Đường Nham dễ dàng có thể tránh được, còn làm cô ta ngã xuống đất giống như một con chó đang vồ xương vậy, không cần nói cũng biết xấu hổ thế nào.
“Này, hai ta không thù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143604/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.