Không ngờ tới người đàn ông này nói chuyện mà bộ dáng vẫn không đứng đắn, thật sự rất đáng ghét.
“Anh, anh còn chưa nói muốn đi đâu đâu.” Lưu Tiểu Niên bĩu môi nói lầm bầm.
“A, bây giờ tôi phải đi làm chuyện quan trọng, nếu không, tôi cũng rất muốn ở lại với nhóc, dù chỉ trò chuyện không cũng được.” Vẻ mặt Đường Nham tiếc nuối nói.
“À, vậy anh đi đi, khi nào anh rảnh thì nói sau.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, trong lòng ngọt như ăn mật.
“Đúng rồi, đây là quà tôi tặng cho nhóc, cảm ơn lời khuyên của em ngày đó.” Đường Nham nói xong, lấy trong lồng ngực ra một cái hộp nhỏ, nhét vào lòng Lưu Tiểu Niên.
Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên mở hộp ra, một chiếc vòng cổ bằng bạc hình chiếc lá xuất hiện trước mắt cô, khéo léo tinh xảo, sáng chói.
“Tôi đi trước đây, lần sau rảnh sẽ mời em ăn cơm.” Đường Nham nói xong thì quay người rời đi.
Để lại một thân ảnh bé gầy đứng ngơ ngác tại chỗ.
“Ôi, nhìn không ra, anh có kỹ năng trêu ghẹo con gái thật đấy, nhìn cô gái nhỏ kìa, nói cũng không nói được.” Tô Thiên khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói.
Linh hồn chết tiệt này, thật sự là rất quá đáng, chính mình ra tay ác như vậy, còn ác ý uy hiếp, từ một nhóc còn đã thành một người dịu dàng, chân thành.
Hừ, khuôn mặt không đẹp, ngực không lớn, đến cả làn da cũng không trắng, rốt cuộc có cái gì tốt.
“Ai da, tiểu nô lệ của tôi ghen tị sao, cô xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143511/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.