Thậm chí ông còn nghĩ cho dù bọn cướp vơ vét tài sản lấy đi cái điện thoại thì cũng được, ít nhất có thể biết tạm thời con gái còn an toàn. Hôm nay không hề có chút tung tích, không chút tin tức mới là đáng sợ nhất.
Cho nên ông vừa nghe thấy câu hỏi của Đường Nham thì trái tim như bị đánh mạnh vào vậy. Ông thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông nhìn có vẻ bình thường trước mặt này biết tung tích con gái mình hoặc có thể anh là một trong số hung thủ, bây giờ qua đây để đàm phán.
Tô Kiến Quốc nhanh chóng xoay người, nhìn chằm chằm vào Đường Nham, nói với giọng lạnh lùng: “Lời này của cậu là có ý gì?”
“Thực ra tôi là một đạo sĩ nhỏ chuyên xem tướng cho người ta. Vừa rồi lúc ông đi ngang qua tôi, tôi thấy bên trái trán ông lờ mờ xanh, hình như trong nhà có tai họa. Vì vậy tôi mới đánh bạo nhắc nhở ông một câu.” Đường Nham giả vờ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“À, vậy à? Vậy cậu nói thử xem trong nhà tôi xảy ra tai họa gì?” Tô Kiến Quốc khẽ chớp mi, trầm giọng nói.
Theo ý ông, thanh niên bỗng xuất hiện trước mắt này nhất định là một tên côn đồ chuyên đi lừa gạt người thiếu hiểu biết, há miệng là dùng câu hỏi để gài bẫy người ta. Ở trên thương trường có sóng to gió lớn nào ông chưa từng gặp, chút trò lừa bịp vặt vãnh này quả thực như thể trẻ con chơi với ông nội vậy. Nếu thanh niên này không nói ra được nguyên nhân thì ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143512/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.