Hà, tại sao con nhóc này lại cứng đầu vậy chứ, không đến mức phải làm khó bản thân như vậy. Ánh mắt Đường Nham dời về sáu vết thương trên người Tô Thiên, nhờ ánh nến, miệng vết thương đã khép lại đi một chút, nhưng quần áo rách tung toé.
Quên đi, cô ta hôm nay cũng đã được dạy cho một bài học, nên tạm bỏ qua cho cô ta vậy. Cái gọi là dạy dỗ đó, nên đánh một roi rồi thưởng một quả táo, cứ cứng rắn mãi sẽ phản tác dụng.
Chỉ cần khiến cho cô ta có cảm giác sợ hãi, lần sau muốn làm gì tiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đường Nham thu Xích Viêm lại, lúc này mới đi đến bên cạnh Tô Thiên nói: “Được rồi được rồi, tôi không so đo với cô nữa. Nếu như cô vẫn còn muốn điều tra rõ chân tướng cái chết của bản thân, thì phải ngoan ngoãn cho tôi. Nếu không, hậu quả thế nào tôi không muốn nói nữa, dù sao vẫn còn rất nhiều ma nữ, tôi cũng chẳng thiếu một cô.”
Tô Thiên cắn mạnh môi không nói nữa. Đúng vậy, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, cá chết lưới rách, bản thân cũng không có được kết cục gì tốt đẹp.
“Ôi, quần áo trên người cô cũng hỏng cả rồi, chắc là không mặc được nữa. Ban nãy tôi vừa ra ngoài mua cho cô bộ khác, mau nói ngày sinh tháng đẻ của cô cho tôi biết, tôi đốt cho cô.” Đường Nham cười hì hì nói.
“Không cần, tôi không cần.” Tô Thiên từ chối không chút do dự.
“Sao? Tôi thấy cô đúng là không nhớ lâu nhỉ?” Giọng nói Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143510/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.