Trong KTV quá ầm ĩ, có người ca hát người nhảy múa người cười đùa… Thích Ca vừa mở miệng ra, cả phòng liền im phăng phắc, chỉ còn tiếng nhạc tiếp tục một mình giữa dòng đời.
Thích Ca cảm thấy giọng nói y không lớn lắm, như vậy chỉ có thể là do bọn họ thật ra vẫn luôn đặt sự chú ý vào phía bên này.
Âu cũng là lẽ thường, Lộc Nhất Bạch đã đến, sao có thể không trở thành tiêu điểm?
Nhưng nếu cứ như vậy, Thích Ca không khỏi có chút xấu hổ.
Kỳ thật, làm trong ngành tiếp thị vài năm, y luôn nhớ kỹ câu “hòa khí phát tài”, tính tình đã kiềm chế lại nhiều, gặp chuyện đáng giận thế nào cũng rất ít khi nổi giận trước mặt nhiều người.
Nhưng hôm nay y thật sự không nhịn được.
Người này tới kính rượu mà trong tay còn cầm sẵn khăn giấy, chẳng phải rõ rành rành là có âm mưu từ trước rồi sao?
Thích Ca tức giận không chỉ vì ghen, mà còn vì y nhìn ra người này định tính kế Lộc Nhất Bạch, cảm thấy ghê tởm.
Nhưng thân phận hiện tại của y xấu hổ, nói cho cùng cũng không có tư cách mắng người khác.
Vẻ mặt người nọ khiếp sợ lại ủy khuất, hốc mắt đỏ bừng nhìn Lộc Nhất Bạch, trông như sắp khóc.
Lộc Nhất Bạch không nhìn gã, mà bắt lấy cánh tay Thích Ca, “Đi theo anh.”
Hắn kéo Thích Ca một mạch tới cửa toilet mới buông ra, sau đó chính hắn đẩy cửa đi vào, “Anh vào xử lý một chút, em đừng để người khác vào.”
Thích Ca nhẹ nhàng thở phào, thái độ của Lộc Nhất Bạch chứng minh hắn không trách y nhiều chuyện, vượt quá phép tắc.
“Cơ hội tốt vậy sao cậu không vào giúp ổng luôn?” Giọng nói trêu đùa của Ngu Thành Hà chầm chậm vang lên sau lưng, “Đừng nói với tôi là cậu vẫn chưa thu phục được tên đó nhé?”
Thích Ca quay đầu lại nhìn anh một cái, không đáp mà hỏi lại, “Bạn bè của anh là loại người gì thế hả?”
“Không phải bạn của tôi.” Ngu Thành Hà vội vã xua tay phủi sạch quan hệ, “Từng làm việc cùng nhau thôi, bọn họ nói mở tiệc sinh nhật cho tôi, tôi không biết gì đâu đừng có hỏi tội tôi.”
Thích Ca nhìn đám người vẫn mãi nhìn qua bên này xì xào bàn tán, nói, “Chẳng phải anh đang nổi tiếng hả? Sao lại để một kẻ không có tên tuổi gì bắt nạt đến tận cửa như vầy?”
Tuy giữa Ngu Thành Hà cùng Lộc Nhất Bạch vô cùng trong sạch, nhưng người ngoài không biết, nhất là sau buổi hội thảo lần trước, chuyện Ngu Thành Hà bị Lộc Nhất Bạch bao dưỡng đã được lan truyền rộng rãi. Trong mắt người ngoài, Ngu Thành Hà chính là tình nhân của Lộc Nhất Bạch.
Nhưng người vừa nãy rõ ràng có quen biết với Ngu Thành Hà, lại làm trò câu dẫn Lộc Nhất Bạch ngay trong party sinh nhật của Ngu Thành Hà. Đây quả thực là hoàn toàn không để Ngu Thành Hà vào mắt, thậm chí có thể coi là khiêu khích trắng trợn.
Thích Ca một mặt ăn giấm Ngu Thành Hà chiếm danh hiệu “tình nhân” của Lộc Nhất Bạch, một mặt lại oán giận anh không biết lợi dụng, Lộc Nhất Bạch đã cho anh nhiều tài nguyên tốt vậy, anh lại không đi ngang* khắp giới giải trí, khiến tâm tình y phi thường phức tạp.
*đi ngang: thích làm gì thì làm
Ngu Thành Hà bất đắc dĩ lắc đầu, “Không có tên tuổi? Chẳng lẽ cậu không nhận ra người nọ là Giang Lâm à?”
Vừa rồi Thích Ca bận tức giận, thật ra không nghe được người nọ tự giới thiệu gì, nhưng cái tên Giang Lâm thì y biết.
Quãng thời gian trước, vì chuẩn bị cho chương trình thực tế của Ngu Thành Hà và Lộc Nhất Bạch, Thích Ca lại lần nữa nghiên cứu tình hình hiện tại của giới giải trí, cũng có hiểu biết với đại đa số các nghệ sĩ có chút tiếng tăm hiện giờ, đặc biệt là những người có thể có liên quan tới Ngu Thành Hà.
Giang Lâm đóng vai đệ nhất mỹ nam tử của Tiên giới trong phim ⟪ Nhật thực ⟫, phần diễn không tính là nhiều, nhưng độ nổi tiếng thì không kém gì Ngu Thành Hà.
Nguyên nhân rất đơn giản, cậu ta có một gương mặt thịnh thế mỹ nhan 360° không góc chết, Thích Ca lên mạng nhìn hình, không muốn cũng phải thừa nhận cậu ta rất đẹp mắt.
Cơ mà người thật kém hơn trên ảnh nhiều lắm.
“Cậu ta là Giang Lâm?” Thích Ca đúng là không nhận ra thật, “Đệ nhất mỹ nam của giới giải trí?”
Ngu Thành Hà không khỏi cười nhạo, “Hình ảnh với video phát tán trên mạng toàn là đã được biên tập chỉnh sửa kỹ càng, tuyên truyền dữ quá đến chính bản thân cậu ta cũng tin, không tự mình biết mình.”
Thích Ca hơi thấy khiếp sợ, “Video mà cũng chỉnh sửa được hả?”
“Đương nhiên rồi, sửa từng frame một.” Ngu Thành Hà nói, “Bằng không cậu nghĩ sao cậu ta nổi vậy mà không lấy được tài nguyên nào tốt? ⟪ Nhật thực ⟫ có thể chỉnh sửa kỹ là vì phần diễn ít, nếu phần diễn nhiều mà còn chỉnh sửa kỹ vậy thì hậu kỳ sẽ mệt chết. Cậu ta bây giờ còn chưa đáng để người ta tiêu nhiều sức lực lẫn tiền tài như vậy, nên mới phải sốt ruột đi kiếm kim chủ, hiểu chưa?”
Thích Ca hiểu, nhất thời không tìm được gì để nói.
Ngu Thành Hà nhìn y, còn nói, “Cậu còn chờ gì nữa mà không xuống tay? Cậu nhìn thử đám người bên đó đi, ngoài miệng thì nói hay lắm, nhưng nếu giờ boss Lộc nói một câu ổng muốn bao dưỡng một bạn giường, cá là hơn nửa đám đó sẽ vui vẻ nhào tới dán lên người ổng, cậu không lo à?”
Thích Ca đương nhiên là lo, nhưng y lại cảm thấy có gì đó kỳ quái, “Sao nghe anh nói có vẻ còn sốt ruột hơn cả tôi vậy?”
Ngu Thành Hà suy tư một lúc rồi đổi đề tài, “Cậu biết tôi với Lộc Nhất Bạch quen nhau thế nào không?”
Này thì đúng là Thích Ca không biết, dù sao thì khi giữa y và Lộc Nhất Bạch còn tốt, y chưa hề nghe nói tới người này.
“Lần đầu tiên tôi gặp Lộc Nhất Bạch là năm năm trước, trên máy bay nhảy dù; lần thứ hai là lúc nhảy bungee trên vách núi; lần thứ ba là ở trên bờ khi chuẩn bị lặn biển.” Ngu Thành Hà cười nói, “Cậu nói coi chúng tôi có duyên không, nếu không phải không đúng…”
Lời còn chưa dứt, cửa toilet đã mở ra, Ngu Thành Hà hoảng sợ chuồn mất.
Tâm trạng Thích Ca hóa phức tạp.
Y hiểu được ý mà Ngu Thành Hà muốn nói, không phải là anh và Lộc Nhất Bạch có duyên.
Ý mà Ngu Thành Hà muốn nói cho y là sau khi Lộc Nhất Bạch chia tay với y, đã làm rất nhiều chuyện nguy hiểm.
Nhảy dù, nhảy bungee đều là những chuyện thú vị đối với người đam mê mạo hiểm, nhưng Lộc Nhất Bạch không phải người thích các loại thể thao mạo hiểm. Hắn là người khiêm tốn, từ nhỏ đã được giáo dục không được làm những chuyện nguy hiểm, không thể làm người nhà lo lắng.
Hắn là một người vô cùng tuân theo quy củ, vậy mà sau khi chia tay lại làm nhiều chuyện khác thường như vậy.
Ngực Thích Ca đau đớn khó chịu nổi.
“Đi thôi.” Lộc Nhất Bạch thấy Thích Ca đứng yên không nhúc nhích, nói một câu.
“Anh Lộc,” Thích Ca gọi hắn lại, “Đã gửi lời chúc mừng rồi, hay là chúng ta về trước đi? Mấy ngày nay anh đã mệt mỏi lắm rồi.”
Lộc Nhất Bạch không thích hoàn cảnh ở KTV, Thích Ca không xác định được tại sao hắn lại muốn tới đây, nhưng y biết chắc chắn nơi này có một đống kẻ lòng dạ khó lường, y không thể để Lộc Nhất Bạch ở lại đây lâu được.
Không ngờ sẽ gặp phải loại chuyện này, Lộc Nhất Bạch cũng có chút ảo não, hắn gật gật đầu, “Cũng được.”
Hai người quay lại chỗ đám người, lần này ngay cả nhạc cũng tắt, ai nấy đều nhìn vào Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch nói, “Hôm nay tôi trả tiền, mọi người cứ chơi vui vẻ, chúng tôi còn có việc, đành tạm biệt mọi người về trước.”
Cả đám hai mặt nhìn nhau, công khai âm thầm nhìn qua hướng Giang Lâm.
Lộc Nhất Bạch đến ngay lúc vui, mới ngồi được một lúc đã nói phải đi, rõ ràng là bị Giang Lâm làm mất hứng.
Sắc mặt Giang Lâm dưới ngọn đèn chớp lóe chợt trông hơi giống sắc mặt nam diễn viên trong phim kinh dị.
Lộc Nhất Bạch nói xong thì rời đi, Thích Ca đi đằng trước mở cửa ra.
Ngu Thành Hà đương nhiên muốn đưa tiễn, lại không ngờ mới bước tới cửa đã bị người ta đẩy sang một bên.
Anh nhìn Giang Lâm vội vã đuổi theo ra ngoài, cố ý đi chậm lại chờ hóng drama.
Giang Lâm đuổi theo Lộc Nhất Bạch, lần này cậu ta không dám đụng vào hắn, chỉ dè dặt cẩn thận nói, “Sếp Lộc, rất xin lỗi, vừa nãy em…”
Lộc Nhất Bạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ngắt lời cậu ta, “Xin lỗi, cậu là ai?”
Hắn còn thật sự dùng giọng điệu nghi hoặc.
Biểu tình trên mặt Giang Lâm nháy mắt trống rỗng: “…”
“Há há há há, tôi cười chết mất.” Ngu Thành Hà tiễn Lộc Nhất Bạch đến garage, không thèm giữ hình tượng mà cười to, “Vẻ mặt của tên Giang Lâm kia, thiệt là… Tiểu Thất, cậu phải học theo ông chủ nhà cậu đi, đó mới gọi là đẳng cấp.”
Xe chạy được một lúc, Thích Ca cũng không nhịn được mà hỏi, “Anh Lộc, anh không nhận ra Giang Lâm thật à?”
Vẻ mặt Lộc Nhất Bạch bình tĩnh, “Em đoán xem.”
Thích Ca: “…”
Tròng mắt y xoay chuyển, lại nghĩ ra một ý, “Em đoán thì cũng được thôi, nhưng đoán đúng có được thưởng không?”
Lộc Nhất Bạch: “…”
Hắn hiện tại cũng không còn là đèn cạn dầu, bỏ qua do dự mà nói, “Được.”
“Thật sao?” Thích Ca có chút kinh hỉ, càng được voi đòi tiên, “Phần thưởng này, em có được tự đề ra không?”
Lần này Lộc Nhất Bạch không vội vàng đồng ý, “Em muốn thưởng cái gì?”
Thích Ca đương nhiên sẽ không nói, “Nói trước chơi không vui, được cái tim đập nhanh th… Hay vầy đi, nếu em đoán sai thì sẽ phải nhận phạt, hình phạt tùy anh. Vậy công bằng không?”
Đáp án chỉ có một mình Lộc Nhất Bạch biết, trò này của Thích Ca chỉ kém nói trắng ra “Em tự đưa em vào tay anh, anh thích làm gì thì cứ làm”.
Lộc Nhất Bạch hơi hơi rũ mắt, không chút lo lắng, “Công bằng.”
“Không được đổi ý đâu nhé.” Thích Ca hô một tiếng, sau đó khẩn cấp nói, “Anh nhận ra cậu ta… Em đoán đúng rồi phải không?”
Lộc Nhất Bạch không vội đáp, mà hỏi ngược lại một câu, “Tại sao lại đoán vậy?”
“Dù anh không nhớ rõ người này, dưới tình huống đó người lao tới giải thích cũng chỉ có thể là kẻ đã đổ rượu lên người anh là Giang Lâm, sao anh lại không nghĩ ra cho được?” Thích Ca đắc ý, “Anh cố ý.”
Lộc Nhất Bạch từ từ nói, “Câu trả lời của em chỉ có thể chứng minh anh đoán được là cậu ta, còn việc anh có nhận ra cậu ta là ai hay không lại không liên quan gì lắm.”
“Vậy cũng được hả?” Thích Ca không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, thấy sao cũng giống đang chơi xấu, nhưng nghĩ nghĩ lại nhanh chóng thỏa hiệp, “Cũng có lý, coi như em sai.”
Thật ra y có hơi hưng phấn cộng thêm chút chờ mong, Lộc Nhất Bạch sẽ yêu cầu hình phạt gì đây nhỉ?
Nhưng Lộc Nhất Bạch vẫn chưa xong, hắn tiếp tục nói, “Nhưng đúng là anh có nhận ra cậu ta.”
Thích Ca “a” một tiếng, cũng không vì đáp đúng mà cảm thấy vui vẻ —— Lộc Nhất Bạch thế mà lại nhớ rõ Giang Lâm?
“Anh nghe ra giọng nói của cậu ta, ồn ào một lúc lâu.” Lộc Nhất Bạch chậm rì rì bổ sung một câu.
Thích Ca lập tức cảm thấy mỹ mãn, cười ra tiếng, “Nói vậy là em trả lời đúng hả?”
“Ừm.” Lộc Nhất Bạch cuối cùng định ra một đáp án, ngón tay khoát lên trán, nhìn như tùy ý hỏi, “Em muốn thưởng gì?”
Thích Ca nháy mắt mấy cái, “Để một lát nữa em sẽ nói cho anh.”
Lộc Nhất Bạch: “Vì sao?”
“Bởi vì đêm nay em sẽ, em sợ giờ nói anh sẽ không nhận.” Thích Ca không chút che giấu mưu kế nho nhỏ của mình, “Chừng nào tới nhà anh em sẽ nói cho anh.”
Lộc Nhất Bạch không truy vấn nữa, lại thoáng điều chỉnh tư thế ngồi.
Đêm nay sẽ, về nhà nói sau, sợ hắn không nhận… Không lẽ Thích Ca muốn một cái hôn tạm biệt?
Lộc Nhất Bạch lại chỉnh chỉnh tư thế ngồi.
Rất mau liền tới ngoài cửa tiểu khu Lộc Nhất Bạch ở, Thích Ca giảm tốc độ xe, “Có lái xe vào garage không anh?”
“Không cần.” Lộc Nhất Bạch nói, “Em lái xe về, sáng mai lái qua đây đón anh, đỡ phiền ra vào garage.”
Thích Ca đáp một tiếng, tìm chỗ dừng xe ven đường.
Lộc Nhất Bạch gỡ dây đeo an toàn, liếc mắt nhìn Thích Ca một cái.
Thích Ca không nói chuyện, cũng gỡ dây an toàn, giành xuống xe trước.
Y chạy tới bên Lộc Nhất Bạch ngồi, mở cửa xe.
Lộc Nhất Bạch nhìn y, có chút kỳ quái, hay là hắn đã đoán sai?
Nhưng hắn không lên tiếng, nghe lời xuống xe, hắn không tin Thích Ca sẽ không đề cập tới yêu cầu.
Thích Ca đóng cửa xe tốt rồi, lấy hành lý của Lộc Nhất Bạch từ trong cốp sau, lúc Lộc Nhất Bạch giơ tay ra lấy lại không buông tay ra, mà nói, “Phần thưởng em muốn là, để em tiễn anh lên nhà, được chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]