Tiết Hàm ngày đêm mệt nhọc, không chút nghỉ ngơi ở bên cạnh chăm sóc cô.
Vết thương trên tay hắn vẫn không băng bó như cũ. Máu ở chỗ khớp xương đọng lại, để lại một vết sẹo xấu xí.
Nhưng vết sẹo này cũng chưa lành lại, một khi tay hắn dùng sức hoặc đụng phải nước, sẽ bị vỡ ra lần nữa.
Tiết Hàm giống như là không có cảm giác đau. Thời điểm miệng vết thương lại bị chảy máu, đôi mắt hắn cũng không chớp lấy một cái.
Trong mắt hắn chỉ có Mộng Nhã.
Hắn phẫn nộ, áy náy, tự trách.
Là do hắn không bảo vệ tốt người phụ nữ của mình, để cho cô ấy chịu mọi nguy hiểm, thiếu chút nữa bị người xấu bắt đi.
Tất cả đều vì hắn không tốt.
Ba ngày sau, tỉnh lại đầu tiên chính là hệ thống.
Nói thật, ngay cả hệ thống chủ quản cũng kinh ngạc khi Linh Nhất khôi phục năng lực.
Vết thương nghiêm trọng như vậy, lúc ấy toàn bộ hệ thống đều bởi vì hao hết năng lượng mà chết máy.
Nhưng tiểu Linh Nhất chỉ dùng ba ngày đã tỉnh lại, hơn nữa thoạt nhìn số hiệu bên trong hệ thống cũng không hề hỗn loạn.
Cái này thật đúng là thần kỳ.
Hệ thống chủ quản cũng không nghĩ ra, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ quản lý các hệ thống sơ cấp, quyền hạn không lớn, không có tư cách để kiểm tra nguyên nhân.
Lại nói, hệ thống chủ quản cũng không có lòng hiếu kỳ. Chỉ cần quản lý các hệ thống nhỏ, duy trì tồn tại của bọn họ thì hắn chính là một tổng quản tốt.
Linh Nhất lặng lẽ dùng năng lượng bản thân vừa mới khôi phục kích thích thần kinh não cho ký chủ.
Quả nhiên, không tới nửa giờ, Mộng Nhã đã tỉnh lại.
Tiết Hàm bước dài một cái về phía cô, "bành" một tiếng liền quỳ gối ở đầu giường của Mộng Nhã.
Mộng Nhã chậm rãi mở to mắt, ánh sáng ngoài cửa sổ làm cô có chút không thích ứng được.
Tiết Hàm muốn dùng tay của mình che ánh sáng cho Mộng Nhã, nhưng lại nhìn thấy trên mu bàn tay của mình có những vết sẹo xấu xí, lập tức rụt trở về.
Nhất định sẽ bị Mộng Nhã ghét bỏ.
Tiết Hàm dùng băng trắng nhẹ nhàng bịt mắt cô lại, khẽ nói: "Trước đừng mở to mắt."
Thanh âm khàn khàn chính hắn cũng không thể nhận ra.
Đúng vậy, một người ở đây suốt một ngày một đêm, lại tự ngược mà không ăn không uống, cũng không nằm xuống nghỉ ngơi, mà đứng ở một bên yên lặng bảo hộ người trong lòng mình, cho dù có là người sắt, lúc này cũng mệt muốn nằm sấp xuống.
Trên người Mộng Nhã ở đâu cũng đều là băng gạc băng bó, không thể lộn xộn được.
Cô nhẹ nhàng quay đầu về phía Tiết Hàm.
Nhưng mắt đã bị bịt kín nên cô không thể nhìn thấy được khuôn mặt lúc này của Tiết Hàm râu ria xồm xoàm, tiều tụy đến cỡ nào.
Cô gọi: "Tiết Hàm."
Tiếng nói đặc biệt nhẹ, giống như là lông chim phẩy qua trái tim Tiết Hàm.
Hắn đột nhiên có xúc động muốn rơi nước mắt.
Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi. Tiết Hàm đã quên mất lần cuối cùng hắn rơi nước mắt là khi nào.
Từ khi có ý thức, hắn vẫn luôn bị áp đặt tư tưởng " Nam nhân Tiết gia không bao giờ được rơi nước mắt "!
Lúc này nghe được âm thanh của Mộng Nhã, hắn không nhịn được chua xót trong lòng.
Tiết Hàm nhẹ nhàng trả lời "Ừ" một tiếng.
Mộng Nhã tiếp tục hỏi: "Anh có khỏe không? Em không có việc gì, chính là ngủ một giấc thôi."
Tiết Hàm rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt tràn ra hốc mắt.
Bác sĩ vừa mới tiến vào phòng kiểm tra liền nhìn thấy Tiết tổng quỳ trên mặt đất, đôi tay bụm mặt.
Đây là...... Khóc?
Bác sĩ phản ứng thật nhanh, lập tức đem chân vừa mới bước vào phòng bệnh thu trở về.
Ai dám nhìn đến bộ dáng này của Tiết tổng không phải là đi tìm chết hay sao?!
Kẻ nào không muốn sống nữa mới có thể đi lên xem náo nhiệt.
Mộng Nhã đợi mãi vẫn không nghe được tiếng trả lời, cô nhấc cánh tay bị băng gạc buộc cứng đờ ở trong chăn ra, đi qua chỗ Tiết Hàm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]