Edit: LinhLan601
Beta: Min Heun
"Tiết Hàm, anh đừng khóc."
Giong nói Mộng Nhã tràn ngập đau lòng.
"Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu lúc em nhìn thấy anh có chỗ nào không tốt, em nhất định sẽ ghét bỏ anh."
Tiết Hàm nghe cô nói, không đáp lại.
Mộng Nhã sờ đến tay hắn, cô dùng sức, bàn tay to thô ráp lập tức bị bàn tay nhỏ non mềm chồng lên.
Băng gạc trên tay cô bị nước mắt của Tiết Hàm thấm ướt.
Nhưng Mộng Nhã cũng không để ý. Cô dùng đầu ngón tay lộ ra bên ngoài vuốt ve tay hắn.
"Có phải anh bị thương hay không?" Mộng Nhã hỏi.
Tiết Hàm theo bản năng lắc đầu, nhưng hắn nghĩ đến Mộng Nhã hiện tại không thấy được, vội vàng nói: "Không có."
Tuy rằng giọng nói của hắn khàn khàn lại khô khốc, nhưng Mộng Nhã vẫn cười, nói: "Được rồi. Anh đương nhiên phải tốt chứ, đúng không? Vì em cứu anh nên mệnh của anh chính là của em. Nếu anh dám đối với chính mình không tốt, em sẽ......"
Mộng Nhã muốn nói " em sẽ không cần anh nữa ", nhưng những lời này cô như thế nào cũng không thể nói ra được.
Dừng một chút, Mộng Nhã nói tiếp: "Em sẽ đau lòng, rất đau."
Tiết Hàm sửng sốt, hắn cầm lấy tay Mộng Nhã, thành kính mà hôn lên đầu ngón tay cô.
"Được. Anh nhất định sẽ chăm sóc mình tốt."
Mộng Nhã đột nhiên giảo hoạt cười. Tuy rằng cặp mắt sáng ngời kia được giấu bên dưới bịt mắt, nhưng Tiết Hàm nhìn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1915164/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.