🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Đánh nhau thì lựa tên cầm đầu mà đánh, Kì Thời tìm kẽ hở tránh ra khỏi vòng vây, không thăm hỏi mặt người, mà dùng sức đấm mạnh lên cơ thể người nọ.

Ở một góc nào đó trong con hẻm hoang vắng, những tiếng động hỗn loạn vang lên rồi rất nhanh lại trở nên yên tĩnh.

Trên thực tế, kết quả cuối cùng chính là đám người bên phía Từ Xuyên bị đánh đến suýt gọi ông gọi bà, cậu trai trông sạch sẽ ấm áp khi đánh nhau thì lại hung hăng cực kỳ, lúc nắm đấm thục vào bụng thì giống như là bị đá tảng văng trúng vậy.

Một số tên con trai ngã rạ ra đất, toàn thân đau đớn không có sức lực, lúc hít thở thì cơn đau còn tăng thêm, Từ Xuyên nằm trong góc còn bị thương nghiêm trọng hơn, mặt hắn tái mét, nói không ra hơi.

Nút áo chỗ tay áo bị bung ra hai cái bởi động tác đánh đấm vừa rồi, Kì Thời xoa xoa đầu ngón tay ửng đỏ, chân đạp lên lưng của một tên trong số đó, giọng của cậu rất nhẹ nhàng, nếu đổi thành một trường hợp khác, thì sẽ nghe như những lời quan tâm tỉ tê nào đó, nhưng vào lúc này đây, Kì Thời lại dùng giọng điệu đó để hỏi một câu châm chọc: "Còn đánh nữa không?  "

Cái tên bị giẫm lên người điên cuồng lắc đầu.

Không đánh nữa không đánh nữa.

Ham muốn sống sót vô cùng mãnh liệt.

Kì Thời bỏ chân ra dưới ánh mắt ác liệt cùa Từ Xuyên, cậu đi đến một góc, nhặt cặp sách bị ném sang bên đeo lên lưng, sau đó đi về phía cái người đang co ro đằng kia.

Hệ thống: 【Tên của ác quỷ là Thẩm Triều Dụ, những chuỗi ngày bi thảm của cậu ta bắt đầu từ lúc học cấp 3, cậu ta phải chịu đựng sự ức hiếp, nhục mạ vô cùng tận, và cuối cùng đã chết đi vào những tháng ngày tuổi trẻ tươi đẹp nhất. 】

【Người lúc nãy nói số cậu ta bạc bẽo là có nguyên nhân cả, lúc nhỏ ba mẹ ly dị, rồi vứt bỏ đứa trẻ sơ sinh là cậu ta cho người già trong nhà, mà người đó khó khăn lắm mới nuôi được cho cậu ta ăn học thành tài, nhưng lại ngã bệnh rồi qua đời. 】

【Ác quỷ trở nên cô độc một mình trên thế gian này. 】

Mặt trời đằng xa rơi xuống đường chân trời, màu trời chuyển đen, cả thế giới này đều bị bóng tối bủa vây.

Huyễn cảnh là do ác niệm tích tụ lại, hệ thống không cần tra xét cũng có thể cảm nhận được sự tàn bạo cùng thù địch vô tận, nó thử dùng năng lượng hệ thống để tịnh hóa khí tức này, ánh sáng trắng bị lệ khí cắn xé nhai nuốt, giống như một giọt nước rơi xuống đại dương, không có bất kì sự biến hóa nào.

Hệ thống nhìn mấy tên con trai trong hẻm nhỏ, cũng nhìn sang  thiếu niên đang núp trong góc tối, nó cùng  tồn tại trong ý thức của Kì Thời, nên tự nhiên cũng sẽ biết được những chuyện đã xảy ra lúc nãy, nó có hơi khó hiểu và cũng hỏi thành lời:

【Ký chủ, tại sao con người các cậu lại mang theo ác ý to lớn đến vậy đối với đồng loại của mình thế? Rõ ràng mục tiêu nhiệm vụ chẳng làm sai gì cả, tại sao lại phải ức hiếp cậu ta vậy? 】

Các hệ thống mới được sinh ra đều sẽ căn cứ theo số liệu hiển thị để đưa ra suy nghĩ và phán đoán, bọn nó trời sinh đã ngây thơ, không hiểu được sự phức tạp của lòng người.

Một giây trước còn là bạn bè tươi cười vui vẻ cùng nhau, thế mà một giây sau đã trở mặt thành thù, cho dù có là máu mủ ruột rà thì cũng có thể mưu tính chiếm đoạt.

Kì Thời khựng lại, cậu nói: "Không có lý do. "

Ác ý của thời học sinh là xấu xí nhất, không một chút che đậy, cô lập rồi bắt nạt, có lẽ là do gia cảnh khác nhau, thành tích cao thấp, trái ngược tính cách, v.v... cũng có thể là do không có bất cứ nguyên do nào khác, chỉ bởi vì muốn làm thì cứ làm thôi.

Kì Thời đi đến, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Thẩm Triều Dụ, cậu có thể nhìn thấy cơ thể gầy gò cùng với những vết thương bên dưới lớp áo bị xé rách của đối phương, 18 tuổi nên là độ tuổi tràn đầy khát vọng tương lai, nhưng thiếu niên lại vấp phải bụi trần, là hạt châu bị che lấp, là ngọc quý bị vỡ nát.

Cảm giác ngột ngạt dưới đáy lòng khiến cậu khó lòng hít thở, Kì Thời điều chỉnh cảm xúc xong, thì thử lên tiếng bắt chuyện với Thẩm Triều Dụ: "Bạn học Thẩm, làm quen một chút nha, tôi là Kì Thời của lớp bốn, Thời trong thời gian. "

Cho dù hệ thống không nói thì Kì Thời cũng sẽ biết được tên của ác quỷ, các học sinh ở trường trung học Thành Dương đều có bảng tên riêng, Thẩm Triều Dụ cũng không ngoại lệ.

Đồng phục màu lam trắng kiểu cũ trông không hề khó coi khi mặc trên người, chỉ là đã bị giặt đến có hơi phai màu, trên áo khoác của thiếu niên có treo một cái bảng tên ngay ngắn với ba chữ Thẩm Triều Dụ.

Thẩm Triều Dụ, Triều (朝) là dùng để chỉ mặt trời, ắt hẳn người đặt tên cho cậu ta đã hy vọng đứa trẻ này sẽ tỏa sáng lóa mắt như mặt trời, cho dù không được như vậy, thì cũng hy vọng cái tên này sẽ đi theo bầu bạn với cậu ta suốt cả một đời bình an vui vẻ, thành công và may mắn.

Nhưng mà cuộc đời của Thẩm Triều Dụ lại khác biệt một trời một vực với những điều trên, không phải mặt trời, mà là 'địa ngục' .

Trời đã tối rồi, đám con trai vốn còn nằm trên đất không biết đã lẻn đi từ lúc nào, không hề phát ra một chút âm thanh gì, trong con hẻm hỗn độn này chỉ còn lại Kì Thời và Thẩm Triều Dụ.

Bởi vì chỗ này cách xa đường đi bên ngoài, không có đèn đường, nên khi ánh sáng yếu ớt rọi xuống, thì khiến mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo mông lung như có màn sương trắng.

Gió ngừng lay, xung quanh ngay lập tức trở nên yên tĩnh, ở nơi mà Kì Thời không thấy, góc áo đồng phục bị nhuộm máu đỏ tươi, "tí tách tí tách" nhưng lại biến mất ngay khi thiếu niên ngẩng đầu lên.

Cậu học sinh nhìn rất đẹp trai, khuôn mặt thanh thoát, đường nét rõ ràng, tràn đầy sự tươi tắn của tuổi trẻ, cậu ta ngước đôi mắt trống rỗng lên nhìn Kì Thời.

Đôi mắt như bị đầm lầy sâu thẳm nuốt chửng, tối đen và nhầy nhụa.

Nhìn thân hình cậu thiếu niên chưa từng gặp qua trong ký ức, Thẩm Triều Dụ nghiêng đầu nở nụ cười, nói: "Chào bạn học Kì Thời, rất vui được quen biết cậu. "

-

Do trời đã tối rồi, nên Kì Thời quyết định đưa người ta về nhà khi nhìn thấy thân hình yếu ớt bị thương của đối phương.

Thẩm Triều Dụ sống ở một nơi gọi là Tiểu Khu Dương Quang, phòng ốc ở đó đã được xây dựng từ rất lâu rồi, tuy có hơi cũ nát, nhưng ít ra vẫn có thể ở được, chủ nhà đã dành ra một tòa nhà để cho học sinh cấp ba của các trường xung quanh thuê, vì hiểu được học sinh không có nhiều tiền nên giá thuê cũng rất rẻ.

Kì Thời đưa Thẩm Triều Dụ đi đến dưới tòa nhà, lúc này người luôn im lặng mới kiệm lời quay sang nói tiếng cảm ơn với Kì Thời.

Đèn đường của tiểu khu cũ kỹ đã hỏng từ lâu, không ai quan tâm cũng chẳng ai sửa, khi đêm đến thì tối mù, không nhìn thấy gì.

Kì Thời bật đèn pin của điện thoại lên để chiếu sáng, cậu muốn đưa đối phương lên lầu nhưng lại bị Thẩm Triều Dụ từ chối: "Không cần đâu, tôi bật đèn pin lên thì cũng có thể nhìn thấy đường đi mà. "

Khóe môi kéo căng nụ cười trên bờ môi tái nhợt, Thẩm Triều Dụ nói với Kì Thời: "Hôm nay cảm ơn bạn học Kì vì đã đưa tôi về nhà. "

Thiếu niên nhoẻn miệng cười trông rất ngây thơ vô hại, có lẽ là do thiếu dinh dưỡng nên môi trắng tái, cơ thể thì gầy gò.

Bị từ chối một cách rõ ràng, Kì Thời cũng không tiếp tục kiên trì nữa, cậu mở điện ra huơ huơ, điện thoại hiện ra màn hình thêm thông tin liên lạc: "Vậy thì thêm số điện thoại liên lạc đi. "

Cậu trai với nét mặt hiền dịu cười nhạt, khiến người khác rất khó từ chối, đôi mắt Thẩm Triều Dụ trầm xuống trong bóng tối, để mặc cho đối phương lấy đi chiếc điện thoại cũ của mình.

Sau khi quét mã và nhấn đồng ý, thì sau vài giây ngắn ngủi, danh bạ trống rỗng của Thẩm Triều Dụ đã có thêm cái tên Kì Thời.

"Xong rồi. "

Kì Thời trả điện thoại lại cho Thẩm Triều Dụ, lúc này mới vừa lòng chuẩn bị rời đi, trời đã tối lắm rồi, cậu cũng phải trở về nhà.

Cậu vẫy tay chào Thẩm Triều Dụ, sau đó mới xoay người rời khỏi Tiểu Khu Dương Quang, dần dần hòa mình vào với đêm đen.

Trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng trắng ngà chiếu rọi trên mặt đất, trên mặt đường nhựa vẫn còn lưu lại sắc trăng nhàn nhạt, Thẩm Triều Dụ đứng dưới tòa nhà cũ kỹ, nhìn theo bóng hình Kì Thời dần khuất dạng trong tầm mắt, sau đó mới quay đầu bước vào lối đi ở cầu thang.

Cậu ta không hề bật đèn pin để đi lên tầng như đã nói lúc nãy, mà trên thực tế thì Thẩm Triều Dụ cũng chẳng cần đến đèn pin, ngày hay đêm đối với cậu ta mà nói chẳng có gì khác biệt, cho dù có ở trong bóng tối thì mắt cậu ta vẫn nhìn được rất rõ.

Trong trí nhớ, cầu thang của tòa nhà cũ này luôn bám lớp bụi quét mãi không sạch, rác quăng đầy khắp nơi, chất bài tiết của động vật thì làm cách nào cũng không thể hết được mùi.

Cậu ta bước từng bước lên đến được trên tầng, Thẩm Triều Dụ lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi để mở cửa, cánh cửa cũ nát kêu cọt kẹt, để lộ ra cảnh tượng bên trong.

Rõ ràng trăng bên ngoài cửa sổ lung linh, nhưng làm sao cũng chẳng thể len nổi một tia sáng vào trong căn phòng này, ngôi nhà quen thuộc đến nỗi không thể nào quen thuộc hơn được nữa, là vực sâu thăm thẳm không thể nào thoát được, nuốt chửng cả người Thẩm Triều Dụ vào trong.

Nơi ở dành riêng cho học sinh cấp 3 đương nhiên là sẽ khác hẳn so với những căn nhà khác, một phòng ngủ - một phòng khách - một nhà vệ sinh, còn có một cái bếp nhỏ nữa, lớp sơn trắng trên tường đã bong tróc từ lâu, trong góc tường bám đầy rêu xanh không tẩy sạch nổi do ngấm nước mưa.

Cái thứ được gọi là nhà hiện giờ không có chút sức sống nào cả, ngày qua ngày, năm qua năm, ngay cả bản thân Thẩm Triều Dụ cũng không biết mình đã ở đây được bao lâu.

Đóng sầm cửa lại, cậu ta máy móc lặp lại những việc thường ngày: tắm rửa, làm bài tập, lên giường ngủ. Bởi vì khi ngày mai thức dậy, thì cuối tuần đã qua, cậu ta lại phải đến ngôi trường đó nữa, một ngày rồi lại thêm một ngày, cho đến khi chết đi, thì vòng lặp lẩn quẩn này sẽ tiếp diễn lần nữa.

"Ting tong - "

Một âm thanh thông báo tin nhắn đã phá vỡ sự tịch mịch khômg có hồi kết này, Thẩm Triều Dụ lấy điện thoại ra, nhấn mở tin nhắn từ người liên lạc duy nhất trong danh bạ của mình.

Ảnh đại diện của Kì Thời là một con mèo trắng hoạt hình, còn của Thẩm Triều Dụ là ảnh đại diện gốc của phiên bản cũ, cậu ta không có sử dụng thứ này, bây giờ trên danh bạ trống rỗng chỉ có cái tên của Kì Thời nằm trên đó.

Nhấn mở chấm đỏ báo tin nhắn, đập vào mắt là biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon hình mèo con, Thẩm Triều Dụ dịch chuyển tầm nhìn, lúc này mới nhìn thấy dòng tin nhắn mà Kì Thời gửi qua:

– – Thuốc bỏ ở trong cặp sách, mấy vết bầm cần dùng rượu thuốc xoa cho tan ra, băng cá nhân và cồn i-ốt đều ở trong đó, cậu nhớ phải sát khuẩn vết thương đó nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.