Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
【Hắn sinh ra từ trong bóng tối, và chết đi vào giữa đêm hè, giọt mưa đánh ướt mặt đất, mùi bùn đất khó ngửi xộc lên, là mùi thi thể đang phân hủy, ác quỷ đang kêu gào trong thinh lặng, giá trị hận thù nhảy vọt như điên...
Đây là thị trấn Lộ Xuyên, chào mừng bạn đến với Trường trung học Thành Dương! 】
...
Thị trấn Lộ Xuyên là một thành phố nhỏ lạc hậu, nền kinh tế cũng phát triển thua kém hơn so với các nơi khác, ngay cả chất lượng giáo dục cũng tệ đến không nỡ mở mắt nhìn, chỉ có lác đác vài trường học cũ nát là vẫn đang chiêu sinh, dạy ra một lứa rồi lại một lứa học sinh kém cỏi.
Là trường trung học phổ thông chính chuyên, mà lại trông giống như một trường dạy nghề hẻo lánh, không ai hỏi đến trong góc phố, nơi mà các học sinh thay phiên nhau hút thuốc, uống rượu như rạ. Hai trường học này chỉ khác nhau có mỗi cái tên, còn lại thì không có gì khác biệt, hầu hết học sinh trong đó đều chỉ đi học để biết con chữ, lấy bằng rồi ra ngoài đi làm.
Lúc này đã đến mùa thu, bên cạnh khu nhà cũ của trường trung học Thành Dương có một con phố, vào mỗi buổi chiều thứ sáu, những người bán hàng rong sẽ bày quầy bán đồ ăn vặt tại đây, và thu hút đông đảo các học sinh đến mua.
Trong giây lát, mùi thức ăn hòa lẫn với hương trái cây, tiếng rao mời gọi men theo ráng chiều ập đến, trước cổng trường trung học Thành Dương ùa ra từng tốp học sinh, tiếng nói cười huyên náo đan xen, sôi động cực kỳ.
Kì Thời đi ra khỏi cổng trường, tránh dòng người đang tung tăng bay nhảy, gió mạnh gầm ồ ồ bên tai, thổi bay vạt áo đang trượt ra ngoài, đôi lúc có thể liếc thấy làn da trắng trẻo gầy gầy bên trong.
Hệ thống lo lắng lên tiếng bên tai Kì Thời: 【Ký chủ nhanh hơn nữa đi! 】
Đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi!
Những học sinh và người qua đường đều cảm nhận được có gió lướt ngang bên cạnh, rồi khi bắt gặp một mảnh trắng tuyết, thì cậu thiếu niên kinh diễm lòng người với áo sơ mi trắng trong chiều thu lộng gió vừa đứng bên cạnh đã biến mất.
Càng chạy về phía trước thì con đường càng chật hẹp, tất cả những gì lọt vào tầm mắt chính là tường viện cao ngất cùng những ngõ hẻm ngổn ngang, những bức tường cũ kĩ đã bị mưa gió xói mòn theo năm tháng chằng chịt những nét vẽ graffiti, có màu đen này, màu đỏ nữa, nhìn như con quái thú vực sâu đang há to miệng, kêu la muốn nuốt người xâm phạm vào trong bụng.
"Mẹ kiếp, chạy đi, sao lại không chạy nữa, thằng ranh này mày chẳng phải giỏi nhất là chạy sao? "
"Đánh gãy chân nó đi! Xem lần sau nó còn dám chạy nữa hay không. "
"Phì, thành tích tốt thì sao, cũng chỉ là một thằng nhóc mặt trắng bạc mệnh, có mẹ sinh không có mẹ dạy, khắc chết cả nhà. "
★★Tiểu bạch kiểm: thường dùng để chỉ những bạn nam trắng trẻo, đẹp trai đc nữ giới ưa chuộng, hoặc chỉ gầy gò yếu ớt, đôi khi còn dùng để chỉ trai bao. Dịch thô là thằng mặt trắng.
Cuối ngõ truyền đến tiếng mắng chửi khó nghe và âm thanh đập, đá, có tiếng vật nặng đập lên đập xuống thứ gì đó liên hồi, có một nam sinh gầy yếu đang co rúc trong góc tối, im lặng không nói lời nào.
Cho dù có bị bao nhiêu nắm đấm và gậy gộc đập lên người, thì cậu ta vẫn không kêu rên dù chỉ một tiếng, cứ như là không cảm nhận được đau đớn vậy, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt trong bóng tối.
Nhìn cảnh tượng tuần hoàn không biết đã lặp đi lặp lại biết bao nhiêu lần này, bên trong đôi mắt trống rỗng ấy không có lấy nỗi một tia cảm xúc trầm bổng, như là đầm lầy giữa rừng sâu hoang vắng, không một tiếng động, mọi thứ như chết lặng.
[Đi chết đi đi chết đi đi chết đi! Tất cả đều đáng chết! ]
Ánh nắng dần tắt lịm, con hẻm này đang bị bóng tối xâm thực, những sự tồn tại ẩn mình trong bóng đêm bắt đầu bò ra khỏi những ngóc ngách của con hẻm chằng chịt, chậm rãi bò đến bên cạnh cậu ta, mấy tên con trai với khuôn mặt hung dữ vẫn luôn không ngừng ra tay kia, cứ máy móc lặp đi lặp lại hành động của mình, dường như không nhìn thấy gì cả.
Bóng đen nhanh chóng lao vụt đến lượn lờ bên chỗ chàng trai trẻ, nhưng lại bởi vì e ngại mà không dám tiến đến quá gần, chỉ há miệng, lặp lại những lời nói ác độc đó, nguyền rủa cậu thiếu niên, tham lam muốn triệt để kéo quỷ hồn này xuống thẳng địa ngục, sau đó sẽ ăn sạch, không chừa lại gì.
Thật là một thủ đoạn kém cỏi.
Một lát sau, những bóng đen ở gần xung quanh đều bị lệ khí trong không trung xé toạt, lặng lẽ kêu gào, đột nhiên, mấy tên con trai trông như rối gỗ bị một sợi dây điều khiển chợt khựng lại, động tác tê cứng, động tác hạ cánh tay xuống đã chậm hơn, khuôn mặt bắt đầu trở nên tím tái sưng vù, thể hiện ra dáng vẻ khủng khiếp lúc chết đi.
Chuyện dị thường đó cũng chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi.
Kì Thời lúc này đã chạy đến cuối con hẻm, một mặt tường cao cao đã chặn đường cậu lại.
Nếu giờ đi đường khác thì sẽ không kịp nữa, Kì Thời nhìn ngó xung quanh, rồi dùng đám đồ bỏ đi làm vật đỡ, linh hoạt giẫm lên kẽ hở trên bức tường, leo lên trên.
Hành động trèo lên tường viện, khiến Kì Thời bất thình lình chạm mắt với cái người ở trong góc.
★★Tường viện là tường bao bọc quanh nhà.
Đó là một đôi mắt như thế nào nhỉ, trống rỗng vô hồn, như đống lá mục nát chất đống dưới tán cây lớn, dính nhớp lại ẩm ướt.
Hệ thống tiếp tục nói với Kì Thời những điều chưa kịp nói hết ban nãy: 【Ác quỷ đã chết từ lâu. 】
【Vị diện hiện tại rất đặc thù, bây giờ ký chủ đang ở trong huyễn cảnh của ác quỷ, bởi vì chấp niệm và thù hận, mà ác quỷ vĩnh viễn bị giam cầm tại nơi đây, trải qua một lần rồi lại một lần vòng tuần hoàn quay về thời điểm đau khổ nhất lúc còn sống, nơi này tích tụ tất cả ác niệm của ác quỷ. 】
【Tít, đã hoàn tất tải vị diện Vườn Trường Kinh Dị, giá trị hận thù hiện tại của npc ác quỷ: 90】
【Cảnh báo đỏ cảnh báo đỏ, mức độ nguy hiểm của vị diện hiện tại đã vượt quá ngưỡng cho phép, vị diện này được đánh giá là cực kỳ nguy hiểm, yêu cầu người làm nhiệm vụ hãy chú ý đến các biện pháp an toàn và tự bảo vệ tính mạng bản thân! 】
Hệ thống nghiêm túc nói: 【Ký chủ, nó nguy hiểm lắm, cho nên nếu không phải tình huống khẩn cấp, thì cậu không nên có tiếp xúc gần với ác quỷ đâu! 】
Vào lúc mà Kì Thời xuất hiện, tất cả những điều dị thường đều đã biến mất tăm, chỉ còn tiếng đấm đá chửi rủa vang vọng, khiến cho những thứ khủng khiếp xuất hiện ban nãy trông như là ảo giác.
Đám người đó vốn không phát hiện ra Kì Thời, tiếp tục ức hiếp người.
Kì Thời hoàn hồn lại, cậu ném cặp sách xuống, những quyển sách cứng cáp trong cặp đập xuống từ trên tường, trúng ngay đầu tên con trai cầm đầu, khiến hắn la oai oái.
"Ai! Là thằng khốn nạn nào dám đánh lén tao, có ngon thì đi ra đây! "
Tên con trai ngửa đầu la hét, liền nhìn thấy Kì Thời nhảy xuống từ trên tường viện, Kì Thời đứng dậy, phủi phủi bụi trên tay, cầm cặp sách rơi trên đất ném sang một chỗ nhìn có vẻ sạch sẽ hơn.
"Anh Từ, là học sinh chuyển trường mới của lớp bốn. "
Đàn em bên cạnh Từ Xuyên kéo kéo áo hắn, nói nhỏ bên tai: "Nghe nói đánh đấm cũng ghê lắm, mới có hai tháng mà đã khiến cho đám chuyên gây rối bên lớp bốn đều phải khuất phục. "
Tên đàn em hơi rụt người lại, hiển nhiên là có chút sợ.
Tên con trai gục đầu xuống bị đá một phát văng sang một bên, tất cả mọi người chỉ đứng nhìn chứ không nói một lời.
"Cút sang một bên, tự coi lại cái bộ dạng yếu ớt của mày kìa. "
Từ Xuyên hoạt động gân cốt một xíu, rồi đi về phía Kì Thời, nói lời vô lý: "Đánh thì đánh, kế bên ông đây có nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại đi sợ một mình nó, tao không đánh cho nó khóc um lên thì thôi chứ. "
Mấy người bọn họ vây cậu thiếu niên lại chính giữa, muốn mượn số lượng người đông để bao vây cậu.
Kì Thời nhìn Từ Xuyên với mái đầu húi cua trước mặt.
Người này lúc nãy là tên đánh hăng nhất, cậu còn biết Từ Xuyên là tên du côn của khối 12 lớp một, do trong nhà có tiền, nên những trận ẩu đả xấu xa trong trường do hắn gây ra đều đã được "lau chùi" sạch sẽ, không có ai bị xử phạt, cũng chẳng có ai bị kỷ luật lấy một lần nào.
Tiền không phải là vạn năng, nhưng ở một thị trấn lạc hậu như thế này, thì dưới một số tình huống, tiền quả thật có thể giải quyết được tất cả.