Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Sesser cọ loạn không có trình tự gì bên cổ Kì Thời, tìm kiếm mùi vị thân quen, sau đó tựa vào cần cổ không động đậy nữa, giống như một con ác long đang bảo vệ kho tàng của mình, giấu nhẹm bảo vật của mình dưới thân, bò đè lên ụ núi không cử động, nhìn như đang ngủ, nhưng thật ra lại không lúc nào buông bỏ cảnh giác.
Kì Thời bị đè đến khó động đậy, cậu điều chỉnh vị trí, rút cánh tay bị đè ra, vỗ vỗ dọc tấm lưng của giao nhân, nhỏ giọng hỏi nó làm sao thế trong bóng tối, giao nhân mài nhẹ phần thịt trên cổ nhân loại, đôi mắt trầm lắng trong bóng đêm, vẫn không lên tiếng trả lời.
Kì Thời cứ vậy dung túng cho giao nhân tùy ý ôm mình, chỉ là ở trong ổ chăn quá lâu, làm cậu có hơi khó chịu.
Chăn không dày lắm, bị giao nhân quấn thành một ụ núi, xung quanh Kì Thời trên dưới đều được bao bọc bởi lớp vải mềm, sẽ không bị cấn cộm.
Ở trong tình trạng khép kín này lâu, cơ thể của cậu đã bắt đầu kháng nghị, lưng Kì Thời đã lấm tấm mồ hôi nóng ướt, lồng ngực phập phồng, không ngừng thở ra hơi nóng, hòng hít vào luồng không khí mới để làm mát bản thân.
Bàn tay len lén nhấc chăn lên bị Sesser phát hiện ra và kéo trở về, đôi tay ụp xuống, khe hỡ nhỏ mà Kì Thời khó khăn lắm mới kéo ra được lại bị giao nhân đè ép kín mít.
Mũi của Kì Thời cũng ra mồ hôi, cậu khẽ đẩy giao nhân, hơi hơi cử động: "Có hơi nóng, tôi muốn ra ngoài một chút. "
Âm thanh quen thuộc đã thu hút sự chú ý của giao nhân, nhưng lúc này đây giọng nói đó lại tự động chuyển hóa thành âm sắc du dương uyển chuyển bên tai giao nhân, nó căn bản không nghe rõ Kì Thời đang nói cái gì, giao nhân đặt tầm mắt lên đôi môi đang phả ra hơi nóng của Kì Thời.
Làn da ấm nóng của đối phương thật dễ chịu, giao nhân chìm trong trạng thái bất ổn thuận theo bản năng kéo tay Kì Thời đặt lên phần vảy nóng bỏng, đầu nó sáp đến, dán môi lên đôi môi đang thở ra khí nóng kia.
Hôn một hồi lâu, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ dừng lại để nhân loại hít thở ra, thì căn bản không có thời gian tạm dừng, giao nhân móc lấy lưỡi của nhân loại mà mút, không hề biết e dè gì như lúc còn ở dưới đáy biển, chỉ biết tìm đến nhân loại đòi hỏi.
Bởi vì thiếu oxi và nóng bức, mà tay chân đổ mồ hôi của Kì Thời có phần mất sức, nhận thức với những chuyện bên ngoài cũng dần giảm đi, giao nhân hôn tới, cậu không có sức tránh đi, chỉ có thể mặc cho đối phương quấn quýt hôn mình.
Đôi khi cậu vô thức đáp lại, thì sẽ đổi lại một nụ hôn càng mãnh liệt hơn.
Không biết đã hôn được bao lâu, dường như phát hiện ra ổ chăn đã quá nóng và quá thiếu không khí, nên giao nhân đành luyến tiếc kéo ra một khe hở trên ổ chăn bị bịt kín chặt chẽ.
Không khí lành lạnh bên ngoài bỗng chốc ập vào, đầu óc bị nóng chảy thành hồ dán của Kì Thời cũng tỉnh táo lại đôi chút, cậu muốn gỡ ổ mền ra, nhưng lại bị Sesser chặn lại đôi tay.
Có thể nghe ra lời từ chối nhẹ nhàng của vị quốc vương trẻ tuổi từ phía chiếc giường được rèm đen che kín, cậu nói với người bạn đời dính người của mình: "Không tiếp tục được đâu, ngày mai còn phải lên triều sớm. "
Nhưng giao nhân lại làm như không nghe thấy gì, chưa hề dừng lại động tác của mình.
Ánh trăng màu bạc soi trên mặt đất, đêm nay không có gió, cửa sổ trong tẩm điện của quốc vương bệ hạ khẽ hé một khe nhỏ, ánh trắng len lén chuồn vào trong, chiếu sáng tấm thảm có hoa văn phục cổ.
Đương kim quốc vương bệ hạ rất là khiêm tốn, không để ý đến những thứ xa hoa lộng lẫy, ngay cả phong cách trang trí trong tẩm điện cũng đơn giản, mộc mạc, cốc nến màu đen phát ra ánh sáng heo hắt, rồi dần dần tắt lịm.
Khi ánh trăng cũng lười biếng đậu bên bệ cửa sổ, thì bên trong căn phòng yên tĩnh lại truyền đến tiếng của quốc vương bệ hạ, cậu thanh niên dường như đã đuối sức rồi, ngay cả tiếng nói chuyện cũng dần vô lực, đột nhiên, Kì Thời như phát hiện ra gì đó, giọng nói vốn đang đè nén chợt trở thành kinh ngạc, liên tục có tiếng nói chuyện vang lên.
"Đó... là gì vậy? "
"... "
"Đuôi... chân? !"
Âm thanh mang theo sự ngạc nhiên vang lên, giao nhân vẫn không nói gì như trước, trong lúc mơ hồ, Kì Thời hình như lại nói thêm gì đó, chỉ là trời đêm như nước, ánh trăng bị một màn mây mỏng che lấp, ngoại trừ giao nhân đang vành tai cọ tóc mai với cậu thanh niên ra, thì không có ai có thể nghe ra được điều gì.
-
Khi ánh bình minh chớm hé, tất cả đại thần của vương quốc Colla đều đã chỉnh trang xong quần áo và lục tục xuất hiện ở sảnh lớn, để chuẩn bị cho việc lên triều, thị vệ trưởng Pecsi thì đang trên đường đi đến cung điện của quốc vương.
Giờ đây vương quốc Colla đã xua đi hình dạng cũ nát mục ruỗng, trở nên tươi mới dưới sự dẫn dắt của tân quốc vương, hiện nay việc lên triều cũng chỉ là để giải quyết những sự vụ nhỏ nhặt, nhưng đã có vết xe đổ từ việc triều chính rác rưởi ngày trước, nên cho dù không có việc gì lớn, thì việc lên triều sớm vẫn được giữ nguyên và không xóa bỏ.
Thị vệ trưởng thân mặc trường bào màu trắng đi đến trước cửa tẩm điện của Kì Thời, vị quốc vương hôm nào cũng ăn mặc chỉnh tề từ sớm và mở cửa chào hỏi gã, hôm nay lại chẳng thấy xuất hiện, Pecsi gõ gõ cửa, hỏi: "Quốc vương bệ hạ, đã đến giờ lên triều, người vẫn chưa dậy sao? "
Pecsi đứng đợi một hồi, đợi đến khi gã đưa tay lên định gõ lần thứ hai, thì bên trong liền truyền đến giọng nói khàn khàn của Kì Thời: "... Ta có chút... không được khỏe. "
Pecsi nghe vậy thì lo lắng: "Có cần thần thay người gọi y sư đến xem sao không? "
Cách một thời gian thì giọng của cậu thanh niên mới vang lên tiếp, chỉ là âm thanh lần này còn nhỏ hơn cả lần trước, nhỏ đến mức suýt nữa Pecsi chẳng nghe được gì.
"... Không cần. "
Pecsi lo cho sức khỏe của Kì Thời, nhưng lại không phát hiện ra điều khác thường, gã nghe thấy Kì Thời trả lời, nên đứng ở ngoài cửa nói: "Vậy thần sẽ đi thông báo hủy buổi triều sớm, bệ hạ người cứ nghỉ ngơi cho khỏe. "
Lần này không có tiếng trả lời truyền ra từ trong phòng nữa, Pecsi cho rằng Kì Thời đã ngủ rồi, cho nên không tiếp tục làm phiền, xoay người rời đi.
Bên trong căn phòng cách một bức tường, Kì Thời bị Sesser bế lên ngồi ở trong vòng tay, rèm giường màu đen buông lơi, không một tia sáng nào lọt vào được, chờ đến khi tiếng nói của Pecsi biến mất và đi xa, thì Kì Thời mới thả lỏng cơ thể.
Do cả một đêm không được nghỉ ngơi, cho nên khóe mắt của Kì Thời đã đỏ thấu, cậu yếu ớt tựa lên bờ vai của Sesser, cơ thể mất sức, lại là một trận chiếm hữu dịu dàng triền miên, cậu có chút ảo não tức giận cắn lên vai của giao nhân, nhưng lại sợ sẽ cắn đau đối phương, nên chỉ để lại dấu ấn đỏ nho nhỏ.
Sesser không cảm thấy đau đớn chút nào, nó hôn lên vết thương trên xương bả vai của Kì Thời.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đế quốc hỗn loạn nguy trong sớm chiều, Kì Thời gấp gáp ngồi lên vị trí chí cao vô thượng đó, nên đã đích thân ra trận giết địch, trong một lần bị quân địch tập kích đột ngột, một mũi tên dài đã bắn xuyên qua bờ vai gầy yếu đó, miệng vết thương bị viêm, khiến Kì Thời sốt cao nằm trên giường suốt cả tháng, mà Sesser thì vẫn luôn canh giữ bên giường của cậu thanh niên.
Nó lúc đó không hiểu tại sao nhân loại lại vội vàng trở về đất liền đến thế, khiến bản thân rơi vào nguy hiểm mà không lo, mãi cho đến khi Kì Thời ngồi lên vương vị, soát nhà chém đầu những quý tộc đã giết hại giao nhân và ra một đống luật lệ bảo vệ đại dương.
Thì nó mới biết, trong một tháng hôn mê thần trí mơ hồ kia, khi nhân loại hiếm hoi tỉnh dậy, mở mắt tìm kiếm hình bóng nó, mơ màng đau lòng thay cho nó, ôm nó vào lòng, vừa cười vừa thủ thỉ nói: "Tôi phải bảo vệ anh mà. " có ý nghĩa là gì.
Quái vật máu lạnh vô tình không cần người ta thương xót, nhưng lòng dạ nó lại vì câu nói này của nhân loại mà mềm nhũn ra, trong cốt truyện gốc giao nhân sẽ nguyền rủa loài người, sau đó nhận lấy kết cục ngủ sâu và biến mất mãi trong đại dương, nhưng giờ đây giao nhân sẽ không nguyền rủa, bởi vì người mà nó yêu là một nhân loại, là một phần ấm áp dịu dàng mà nó cẩn thận từng li từng tí cất giấu trong thế giới tối đen không có ánh sáng này, chỉ bấy nhiêu đã đủ để nó bố thí cho thế giới này một chút nhân từ.
Bởi vì, nhân loại mà nó yêu vẫn còn tồn tại trên thế gian này.
【Tít, giá trị hận thù của NPC giao nhân -20, giá trị hận thù hiện tại: 0】
【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ trước mắt, trừ sạch điểm hận thù của npc, khiến vị diện bình thường trở lại. 】
【Tít, kiểm tra cho thấy thế giới hiện tại có nhân tố không ổn định tồn tại, ký chủ được ở lại thế giới này trong thời gian có hạn, cho đến khi vị diện ổn định thì mới có thể rời đi. 】
-
Đợt "bệnh" này của quốc vương bệ hạ kéo dài đến một tháng, người trên người dưới của cả nước đều rất lo lắng, Pecsi dường như đã biết được nội tình gì đó, nở một nụ cười hết sức phù hợp trên gương mặt, thay mặt Kì Thời từ chối sự thăm hỏi của các đại thần và quý tộc.
Chờ đến một tháng sau, quốc vương bệ hạ bắt đầu ngày có ngày không mà lên triều sớm, đám đại thần lo chết đi được, không biết có phải là do sự vụ lúc trước quá bận rộn ảnh hưởng đến sức khỏe rồi hay không, nếu không thì tại sao sắc mặt của quốc vương bệ hạ lại luôn tái nhợt mệt mỏi như thế này, lại còn thỉnh thoảng đưa tay lên che bụng nữa chứ.
Sau cùng, lại thêm một tháng trôi qua nữa, đương kim quốc vương lấy lý do nghỉ ngơi dưỡng bệnh, dừng việc lên triều sớm hai tháng, nội tâm đám đại thần hân hoan gào thét, không cần phải ngủ trễ hơn heo và dậy sớm hơn gà nữa.
Mà ở bên kia đại dương Eldorado xa xôi, Kì Thời đang bơi lội thỏa thích ở khu vực ven biển, những hạt châu óng ánh trượt dài trên mái tóc màu vàng kim, cậu cong cong đôi mắt xanh đậm như màu biển cả, mỉm cười dang tay đón chờ giao nhân đang bơi về phía mình.
==>> vị diện kế tiếp: Vườn Trường Kinh Dị