🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Thẩm Triều Dụ vươn tay mở cặp, chiếc cặp đen này cậu ta đã đeo hai năm rồi, các góc cạnh đã hơi sờn.

Bên trong có vài quyển sách, một số đề thi được sắp xếp ngay ngắn, và còn có thêm một bọc thuốc.

Có thuốc bôi ngoài da, thuốc khử trùng, thuốc bôi trật khớp,... còn có một hộp băng dán cá nhân, ngay cả Thẩm Triều Dụ cũng không biết Kì Thời đã bỏ những thứ này vào trong cặp từ lúc nào.

Có thể đối phương đã chạy đi mua lúc viện cớ đi vệ sinh, nhưng sợ cậu ta không lấy nên mới không nói.

Cặp sách của Kì Thời không biết đã bị sợi kẽm kéo rách từ khi nào, đi được nửa đường thì phế hẳn không sử dụng được nữa, trên đoạn đường đó lại không có cửa hàng nào bán cặp sách cả, Kì Thời thấy thế liền nhét hết mọi thứ bên trong vào cặp của Thẩm Triều Dụ, bao gồm cả bọc thuốc kia.

Kì Thời đeo cái cặp đó trên lưng suốt cả chặng đường, rồi về sau mới trả cặp lại cho Thẩm Triều Dụ.

Nhưng thật đáng tiếc, ác quỷ từ lâu đã không còn có thể bị thương hay là cảm thấy đau đớn nữa, cũng không còn cần đến những thứ này.

Bọc thuốc đó trượt khỏi tay Thẩm Triều Dụ, những lọ thuốc lăn lốc trên sàn phát ra âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng chẳng ai đoái hoài đến.

Màn hình điện thoại đang phát sáng dần dần tối đi, một tia sáng nhỏ nhoi duy nhất cũng đã bị bóng tối nuốt chửng.

Sau khi trở về nhà, Kì Thời qua loa làm vài món lấp đầy bụng, rồi tựa lên sofa xem tivi chờ tiêu thực, kênh truyền hình tự động bật mở trên màn hình là phim hoạt hình dành cho thiếu nhi rất được trẻ con yêu thích, tiếng nói non choẹt vang lên khắp phòng khách, nhìn rất là sôi nổi.

Hệ thống xem đến say sưa, nhưng Kì Thời lại không hề để mắt đến chương trình được chiếu trên tivi, mà thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại.

Tin nhắn trước mà cậu gửi đi đến nay đã qua được 30 phút rồi mà Kì Thời vẫn chưa nhận được hồi âm.

Có thể là đã ngủ mất rồi, dù sao thì trời cũng đã tối muộn thế này, Kì Thời nghĩ như vậy, tiếng sấm ù ù truyền đến từ bên ngoài cửa sổ, luồng không khí oi bức thổi vào từ ô cửa nửa mở, Kì Thời đi sang bên đó, thì ra trăng sáng bên ngoài đã bị mây đen che phủ, không nhìn thấy được gì cả.

Trời sắp đổ mưa rồi.

Sau khi vươn tay đóng cửa sổ, thì Kì Thời đi vào trong phòng để nghỉ ngơi.

Sắc trời ảm đạm, Kì Thời bị một trận tiếng sét chói tai làm cho tỉnh giấc, cách lớp rèm cửa hé nửa, ánh sáng trắng chợt lướt ngang khung cửa sổ, mưa lớn như trút nước cứ thế mà rơi, bị lớp kính thủy tinh chặn lại bên ngoài.

"Cốp cốp cốp, cốp cốp cốp "

Hình như có ai đang gõ cửa, Kì Thời mang dép lê đi đến trước cửa phòng, đầu óc cậu vẫn còn đang mơ màng, vô thức cho rằng đó là Thẩm Triều Dụ, đến khi đặt tay lên tay nắm cửa, thì cậu mới sực nhớ ra bản thân không có nói cho đối phương biết về nơi ở của mình.

Không phải là cậu ta, thì lại có thể ai đây?

Số người mà Kì Thời quen biết trong huyễn cảnh này rất ít ỏi, căn nhà mà cậu đang ở cũng là khu vực có an ninh rất tốt, ai lại đến gõ cửa vào đêm hôm khuya khoắt thế này chứ?

Có lẽ là do vừa mới thức dậy, cho nên phản ứng của Kì Thời chậm hơn bình thường nửa nhịp.

Tiếng gõ cửa vẫn chưa dừng lại.

Cốp cốp cốp

Ngay cả quãng nghỉ giữa các nhịp gõ cũng giống nhau y như đúc.

"Tí tách tí tách "

Tiếng nước nhỏ giọt trong nhà vệ sinh nghe rõ mồn một trong đêm, nhưng Kì Thời nhớ rất rõ cậu đã khóa kĩ vòi nước trong đó trước khi đi ngủ rồi.

Xung quanh quá yên tĩnh cũng quá tối, Kì Thời đưa tay bật đèn, nhưng chẳng có phản ứng gì, chắc là do mưa quá to nên đã tạm mất điện rồi.

Lúc này, có lẽ là do quá lâu mà Kì Thời vẫn chưa mở cửa, cho nên tiếng gõ bên ngoài đã bắt đầu tăng tốc nhanh hơn, sức gõ cũng càng lúc càng mạnh hơn, từ gõ cửa chuyển sang dùng sức va đập, giống như là muốn trực tiếp phá cửa xông vào.

Mọi thứ xung quanh rõ là rất không bình thường, Kì Thời rời xa chỗ đó, cậu đứng trong không gian phòng khách tối mù gọi hệ thống, hệ thống không đáp lại, cậu nhắm mắt rồi lại mở, trước mắt vẫn không có thay đổi gì.

Móng tay khảm vào lòng bàn tay, nhưng lại không mang đến chút đau đớn nào.

Đúng như Kì Thời suy đoán, cậu đại khái là đã rơi vào trong mộng cảnh, nhưng lại không biết là do đâu.

Mưa tuôn xối xả ngoài trời, giọt mưa len qua khe cửa thấm vào trong nhà, Kì Thời mất khống chế mà đi sang đó, cơ thể dần dà mất đi quyền kiểm soát, cứ thế đi về phía cửa sổ.

Cậu mở cửa, mưa ồ ạt tạt vào nhà, nhưng thần kì thay lại chẳng ướt nổi vạt áo của Kì Thời, trong tiếng mưa rả rích, Kì Thời nhìn xuống dưới, tầng lầu có hơi cao, còn cả mưa lớn tầm tã, nhưng Kì Thời có thể nhìn thấy rất rõ có một người đang đứng ở con đường bên dưới.

Chiếc ô đen hơi nghiêng lệch, để lộ ra cằm dưới tái nhợt của thiếu niên, đôi mắt đó nhìn chòng chọc vào Kì Thời, mang theo hơi nước ẩm ướt phả thẳng vào mặt, mưu đồ muốn ăn trọn nuốt chửng cả người Kì Thời.

Sau đó thiếu niên nhoẻn miệng cười nhẹ, cong cong mi mắt với Kì Thời, rồi chợt biến mất.

Kì Thời đứng bên bệ cửa sổ mãi vẫn chưa hoàn hồn, cho đến khi có một âm thanh đầy lo lắng vang lên trong hư không.

【Ký chủ! 】

Là hệ thống.

Mộng cảnh vỡ vụn, Kì Thời dùng sức mở mắt, lúc này mới phát hiện không biết bản thân đã đi đến chỗ cửa sổ từ bao giờ, mọi thứ trước mắt giờ đây như trùng lặp với mộng cảnh, thành thị bị đêm đen bao trùm, tiếng mưa tí tách truyền đến, hòa quyện cùng nhịp tim đập kịch liệt của Kì Thời.

Nhưng mà vẫn có điểm khác biệt, ánh đèn vàng ấm, giọng nói đầy lo âu của hệ thống, và còn cả lòng bàn tay hơi đau nhói.

Kì Thời mở lòng bàn tay ra xem, mới phát hiện do dùng sức quá mạnh nên đã làm tróc da.

Hệ thống vẫn còn chưa hết bàng hoàng: 【Tôi vừa tỉnh dậy thì đã thấy ký chủ đang nhắm mắt, thò cả nửa người ra ngoài cửa sổ, nhìn cứ như sắp nhảy xuống dưới vậy. 】

Hệ thống chưa từng trải qua chuyện gì như vậy, nên bị dọa đến mất vía luôn, nó không ngừng lẩm bà lẩm bẩm, Kì Thời không ngắt lời hệ thống, cậu để nó nói hết, rồi mới thuật lại những điểm quan trọng trong mộng cảnh cho nó nghe.

Khi giải quyết chuyện chính nó rất quyết đoán, hệ thống trầm giọng nói: 【Chẳng trách vừa nãy tôi lại tra ra một cỗ khí tức kì lạ, nơi này vốn là huyễn cảnh của ác quỷ, có quỷ hồn ác linh cũng rất bình thường. 】

Lúc nãy hệ thống đã tra ra có chỗ không đúng, nhưng không ngờ quỷ hồn lại được nước làm tới chạy thẳng vào mộng cảnh của Kì Thời, còn suýt nữa chỉ dẫn Kì Thời nhảy lầu.

Kì Thời đứng bên cửa sổ, mưa nhỏ giọt thấm vào áo mang lại cảm giác lạnh lẽo, không nhìn rõ cảnh tượng dưới tầng nữa, cũng chẳng thấy bóng dáng Thẩm Triều Dụ đâu, bây giờ đêm đã khuya rồi, bên dưới màn mưa đã sớm không còn ngọn đèn nào sáng nữa, cả thành phố vắng lặng tiêu điều.

Hệ thống nhắc nhở Kì Thời: 【Hồn phách của người sống được ví như là lễ vật hậu hĩnh đối với lũ quỷ hồn đó, ký chú cậu phải cận thận một chút! 】

【Ác quỷ cũng sẽ không vô hại và đơn thuần như cậu đã thấy, hắn là sự tồn tại nguy hiểm nhất trong toàn bộ huyễn cảnh này. 】

Là không có vô hại như vẻ bề ngoài thể hiện ra, ngay từ lúc vừa chạm mắt với Thẩm Triều Dụ thì Kì Thời đã biết trước điều đó rồi, huống hồ gì trong mộng cảnh kì lạ ban nãy, cũng xuất hiện bóng hình của cậu thiếu niên đó.

Còn về mục đích của mộng cảnh, là muốn thăm dò hay là cảnh cáo, thì vẫn chưa biết rõ được.

Hệ thống lèm bèm nhắc nhở bên tai Kì Thời lần cuối: 【Ký chủ, cậu tốt nhất đừng nên nhầm lẫn, nơi đây vốn không phải là thế giới thực, mà là huyễn cảnh cùa chú hề. 】

Kì Thời im lặng hồi lầu, rồi mới lên tiếng đáp lại hệ thống: "Tôi biết rồi... "

Cậu biết, đây chỉ là huyễn cảnh của Thẩm Triều Dụ, cậu ta đã chết từ 5 năm về trước rồi, bây giờ thứ đứng trước mặt cậu, là một cái vỏ rỗng, một cơ thể lạnh như băng.

Kể từ khi nhiễm âm khí và gặp phải ác mộng, thì mấy ngày cuối tuần này Kì Thời đều không được ngon giấc, môi cậu tái nhợt, dưới mắt có cả quầng thâm, dường như ngay khi vừa vào lớp vào thứ hai đầu tuần thì cậu đã gục ngay ra bàn ngủ say sưa.

Ngồi cùng bàn với Kì Thời là một nam sinh ít nói đeo kính gọng đen, thấy Kì Thời đè lên quyển bài tập mà mình đang muốn làm, cậu ta cũng rụt rè không dám nói gì, sợ bị đánh.

Khối 12 lớp 4 vốn đang náo loạn chợt yên lặng lạ lùng bởi sự xuất hiện của một người, tất cả vô thức hạ nhẹ giọng, giáo viên đang đứng lớp thấy đám học sinh ngoan như vậy bỗng lệ rơi đầy mặt.

Đám nhãi con này cuối cùng cũng chịu nghe lời rồi.

Một giấc này của Kì Thời không được tính là quá yên ổn, trong đầu cậu chỉ có hình ảnh Thẩm Triều Dụ mỉm cười với mình dưới màn mưa, có lẽ là do ban ngày nghĩ gì thì đêm mơ thấy đó, mộng cảnh thành thật, cho nên ngay khi cậu ngẩng đầu lên có hơi nheo nheo mắt  thì liền thấy Thẩm Triều Dụ đang ở ngay trước mắt.

Nhưng so với cái người ở trong mộng cảnh, thì người này trắng, cả hai đều như nhân mè đen được bọc trong bột trắng, một khi cắt ra thì bên trong toàn là màu đen.

Thẩm Triều Dụ sang đây là để trả sách, những quyển sách mà Kì Thời đã để quên trong cặp cậu ta ngày hôm qua.

Mọi người đều đã từng thấy qua thủ khoa của khối 12 lớp 1, cho nên thấy vậy cũng thờ ơ quay đi, người thì chơi game, người thì ngủ.

Học sinh các lớp không được tự tiện đi vào lớp học khác, Thẩm Triều Dụ đứng chờ ngoài cửa, cho dù bị đụng phải cũng không nói gì, ngoan ngoãn đứng ở đó, toàn thân tỏa ra mùi của một học sinh ngoan.

Sau khi gật gù tỉnh giấc ngẩng đầu lên thì Kì Thời mới nhìn thấy cậu ta, cậu đứng dậy đi ra đó, liền bị người ta nhét mấy quyển sách vào lòng.

"Tôi tới trả sách. " Cậu ta nói.

Thẩm Triểu Dụ vẫn mặc bộ đồng phục màu lam đã hơi phai màu, mái tóc đen tuyền mềm mại, vừa yếu ớt lại vô hại.

Kì Thời ôm sách, không nhắc đến chuyện mộng cảnh, chỉ cố ý nói một câu: "Cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi. "

Kì Thời đang nhắc đến tin nhắn trò truyện trên điện thoại.

Thẩm Triều Dụ nhìn Kì Thời, nụ cười trên gương mặt không thay đổi, nói dối mà không đổi sắc mặt: "Tôi ngủ mất rồi. "

Kì Thời biết chắc sẽ là câu trả lời này, cậu nhìn đối phương, bất lực thở dài, bóc ra một nắm kẹo nhét vào tay Thẩm Triều Dụ.

"Thật hết cách với cậu. "

Lời nói nhẹ nhàng vọng ra, khi trở về lớp sau một vòng rảo bước trước lớp 4, thì túi của Thẩm Triều Dụ đã đầy ắp kẹo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.