Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Thẩm Triều Dụ vươn tay mở cặp, chiếc cặp đen này cậu ta đã đeo hai năm rồi, các góc cạnh đã hơi sờn.
Bên trong có vài quyển sách, một số đề thi được sắp xếp ngay ngắn, và còn có thêm một bọc thuốc.
Có thuốc bôi ngoài da, thuốc khử trùng, thuốc bôi trật khớp,... còn có một hộp băng dán cá nhân, ngay cả Thẩm Triều Dụ cũng không biết Kì Thời đã bỏ những thứ này vào trong cặp từ lúc nào.
Có thể đối phương đã chạy đi mua lúc viện cớ đi vệ sinh, nhưng sợ cậu ta không lấy nên mới không nói.
Cặp sách của Kì Thời không biết đã bị sợi kẽm kéo rách từ khi nào, đi được nửa đường thì phế hẳn không sử dụng được nữa, trên đoạn đường đó lại không có cửa hàng nào bán cặp sách cả, Kì Thời thấy thế liền nhét hết mọi thứ bên trong vào cặp của Thẩm Triều Dụ, bao gồm cả bọc thuốc kia.
Kì Thời đeo cái cặp đó trên lưng suốt cả chặng đường, rồi về sau mới trả cặp lại cho Thẩm Triều Dụ.
Nhưng thật đáng tiếc, ác quỷ từ lâu đã không còn có thể bị thương hay là cảm thấy đau đớn nữa, cũng không còn cần đến những thứ này.
Bọc thuốc đó trượt khỏi tay Thẩm Triều Dụ, những lọ thuốc lăn lốc trên sàn phát ra âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng chẳng ai đoái hoài đến.
Màn hình điện thoại đang phát sáng dần dần tối đi, một tia sáng nhỏ nhoi duy nhất cũng đã bị bóng tối nuốt chửng.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chan-nuoi-quai-vat/3743851/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.