Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn, ít nhất là cả hai đều làm ra vẻ người lớn. Nhưng lúc này nhìn hai nhóc quả giống hai đứa trẻ nít, hai trẻ đang tiu nghỉu xụ mặt như bị oan ức.
Lúc nãy Thi Nhân và má Lương một mực mời mọi người đến "nhà" của họ uống dăm chén rượu, Trương Giản Trai đương nhiên không đi bởi tiên sinh đã cao tuổi, ăn uống có giờ giấc, lại thêm "uống rượu" theo nhãn quang của tiên sinh là không coi trọng thân thể mình.
Tả Minh Châu và Tiết Vũ cũng không đi vì phải tiếp tục diễn tấn tuồng của mình, dĩ nhiên chẳng thể mạo hiểm để người khác biết được chân tướng.
Thi Nhân cùng má Lương cũng không cố nài.
Chỉ tức cho Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ là hai gã tuy muốn đi nhưng chẳng ai mời, điều này như cú đấm vào lòng tự tôn của hai nhóc tuy không nhỏ nhưng vẫn chưa lớn. Nhóc mặt rổ bĩu môi không nói đến chuyện đó nữa, Nhóc trọc đầu càng không muốn nghĩ đến việc ấy.
Gã cố nghĩ sang chuyện khác, miệng lẩm bẩm:
- Mấy người này vừa giả bệnh, giả chết, giả quỷ, tốn tâm cơ, nước mắt chỉ vì chữ "tình", hà hà...
Gã há miệng cười khan mấy tiếng, nói lớn:
- Ta không hiểu cái "tình" này có ma lực gì mà có thể làm người ta điên như thế?
Nhóc mặt rổ đáp:
- Ta cũng chẳng hiểu, chỉ mong là mình không bao giờ dính vào chữ đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147177/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.