Sở Lưu Hương vừa bước ra khỏi cổng Tiết gia trang đã phát hiện có kẻ nấp sau thân cây ở xa xa, chốc chốc lại thập thò nhìn về hướng chàng. Tuy kẻ ấy chỉ lộ ra nửa con mắt nhưng cũng đủ cho Sở Lưu Hương nhận ra hắn.
Trừ Nhóc trọc đầu ra, còn ai có cái đầu nhẵn thín như thế? Nhóc trọc đầu vừa nhìn thấy Sở Lưu Hương, cặp mắt sáng rỡ lên, mà chàng thì như chẳng nhìn thấy gã. Nhóc trọc đầu cuống lên đến đổ mồ hôi, gã vẫy tay nhưng Sở Lưu Hương vẫn không thèm để ý. Chàng cố ý bước sang bên kia, Nhóc trọc đầu lén lút theo sau, chẳng dám lên tiếng gọi chàng.
Vừa phóng hỏa nhà người xong, trong lòng hẳn có chút e dè, Nhóc trọc đầu mải chờ Sở Lưu Hương đi khá xa mới dám mon men đến gần, cười hi hi nói:
- Lão nhân gia mà chưa trở ra, chắc bọn tiểu nhân sốt ruột chết mất!
Sở Lưu Hương nghiêm mặt:
- Ta chưa đủ già để gọi là lão, cũng không cần các ngươi sốt ruột.
Nhóc trọc đầu chưng hửng, vội cười mơn:
- Phải chăng hương soái đang giận chúng huynh đệ? Không lý bởi vì chúng huynh đệ không dám theo vào giúp đỡ?
Sở Lưu Hương lạnh nhạt đáp:
- Giúp đỡ thì chẳng dám, chỉ mong các ngươi sau này chớ nhận ta là bằng hữu nữa.
Nhóc trọc đầu đang nở nụ cười mơn, vừa nghe đến câu này nét cười trên mặt bỗng đông cứng, qua một lúc sau mới lắp bắp hỏi:
- Tại... tại sao?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147176/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.