Sở Lưu Hương hỏi:
- Cô nhận ra kẻ này?
Thạch Tú Vân đáp:
- Gã là thư đồng của Tiết Vũ, lúc nhỏ thường theo hắn đến nhà tôi.
Cô giương to mắt nhìn thiếu niên kia:
- Kỳ Kiếm, ngươi lấm lét tính làm trò gì đây?
Kỳ Kiếm chừng như vừa đổ lệ, giờ lại đổ mồ hôi, gã miễn cưỡng cười mơn:
- Tôi... tôi chẳng có ý gì cả.
- Thư thư ta đã chết, nhưng tại sao ngươi lại đến để tang?
- Tôi... tôi...
Như chợt nảy ra sáng kiến, gã vội nói lớn:
- Thạch lão sư trước giờ vẫn đối xử rất tốt với tôi, Thạch đại cô nương tạ thế, dĩ nhiên tôi phải đến chịu tang để tỏ lòng thành.
Thạch Tú Vân nói:
- Vậy sao lúc cha ta qua đời, ngươi không đeo đai chịu tang cho người?
Kỳ Kiếm chưng hửng, mồ hôi trên trán vã ra như mưa.
Đột nhiên Thạch Tú Vân bước đến nắm tóc gã, nghẹn giọng:
- Ngươi... chẳng lẽ ngươi dám... với thư thư ta...
Cô nói chưa hết câu, Kỳ Kiếm đã quỳ sụp xuống, vập đầu xuống đất:
- Tội tôi đáng chết, xin cô nương tha thứ, tôi đáng chết...
Thạch Tú Vân trừng trừng nhìn gã, thân hình cô run bắn lên, bỗng cô hét:
- Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi...
Sở Lưu Hương vội giữ tay Thạch Tú Vân, dịu giọng khuyên:
- Dù sao đi nữa, hắn đến thăm mộ chị cô cũng vì lòng thành, nếu như ta chết mà có người để tang như vầy, thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147165/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.