Nghĩ đến đó, Sở Lưu Hương bỗng cảm thấy rờn rợn.
Mục quang Tiết Y Nhân sắc như dao, ông gằn từng chữ một:
- Người không phạm ta, ta không phạm người, nhược bằng người phạm ta, tất kiếm hạ vô tình! Thanh kiếm này đây, đã uống máu tươi của không biết bao nhiêu người.
Kiếm quang ngời lên, đột nhiên xẹt như điện đâm thẳng đến Sở Lưu Hương!
---- O0o----
Lúc gặp Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, Sở Lưu Hương vẫn tưởng kiếm pháp của y đương thời là thần tốc vô song. Khi gặp Súy Nhất Phàm, chàng mới thấy Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng chưa phải là thiên hạ đệ nhất khoái kiếm. Đến lúc thấy gã khờ, Sở Lưu Hương lại cảm thấy kiếm pháp của Súy Nhất Phàm không có gì đặc biệt nữa.
Nhưng ngay lúc này, Sở Lưu Hương cuối cùng mới thấy một "khoái kiếm" chân chính!
Thế kiếm của Tiết Y Nhân hoàn toàn vô ảnh vô hình, không ai nhìn rõ ông xuất thủ ra sao, từ đâu xẹt ra. Sở Lưu Hương hiển nhiên cũng không hề tránh né.
Nhưng thế kiếm nhanh như chớp, mạnh như sấm kia vừa đến cách yết hầu Sở Lưu Hương nửa tấc bỗng ngưng ngay, lúc dừng cũng nhanh như lúc xuất phát, đột ngột như nhau, cùng khiến người không nắm bắt được, không kịp suy nghĩ, chỉ động tác "dừng" này càng khiến Sở Lưu Hương thêm giựt mình.
Tiết Y Nhân hẳn chưa xuất toàn lực khi phát chiêu kiếm này, nếu không thì chẳng thể dừng lại kịp. Chưa dùng hết sức mà đã uy hiếp như thế, nếu sử toàn lực thì chắc đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147163/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.