Quy Tư Quốc Vương mỉm cười thốt: 
-Hắn tên là Côn Di, ngoài một vài điểm khí lực, hắn chẳng biết mảy may võ công. Các hạ nên nương tay cho hắn! Nhìn Côn Di, Hồ Thiết Hoa tưởng chừng gã là con người bằng thép, y bất giác rợn mình cao giọng hỏi: 
-Vương gia muốn tại hạ so khí lực với gã? 
Quy Tư Vương gật đầu. 
Rồi dùng thổ ngữ, lão dặn dò Côn Di mấy câu. 
Côn Di nhìn ra Hồ Thiết Hoa, điểm một nụ cười, từ từ bước tới, dềnh dàng huênh hoang. 
Hồ Thiết Hoa thở dài, nhìn Tiểu Phi, cười khổ: 
-Nếu biết được có chuyện như thế này, thì thà đừng uống rượu cho xong! Y vừa thốt dứt câu, Côn Di đã đưa hai bàn tay to như hai chiếc quạt nan bồ, hai bàn tay đó hướng sang Hồ Thiết Hoa. 
Đỗ Hoàn ngồi gần đó, bật cười khanh khách. 
Chỉ cần có người giết người là hắn khoái trá. 
Anh em họ Ngô và những người kia cũng lộ vẻ thích thú ra mặt. 
Riêng Cơ Băng Nhạn cứ ăn, cứ uống, không hề ngẫng nhìn. Hắn ăn rất chậm, nhưng miếng nào đáng miếng nấy, hắn nốc đều đều cạn chén này đến chén khác. 
Hắn ăn uống không ngừng. 
Người khổng lồ Côn Di như con chim ưng, to lớn, vờn vờn con gà, từ từ chụp tay xuống hai đầu vai đối phương. 
Hồ Thiết Hoa còn đưa tay tả cầm chén rượu bên miệng, y nhấp nháp một ngụm, rồi lẩm bẩm: 
-Các người muốn cho tại hạ phải mang xấu! Được rồi chừng nào có xấu hẳn hay, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147026/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.