🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hồ Thiết Hoa chà tay nơi mắt kêu lên:



-Không lẽ ta hoa mắt?



Tiểu Phi cười khổ:



-Lầu mộng hiện lên đó, nơi sa mạc là mộng, tại trùng dương là thuyền mộng, chẳng phải ngươi hoa mắt đâu! Nhưng đã có lầu mộng, tất phải có nơi nào đó, phản ánh lại thành hình, và nơi đó cáo cái tên là Lục Châu, có rừng có cây, trong một giới hạn thu hẹp.



Họ đã trông thấy Lục Châu rồi.



Từ nơi đó, tiếng nhạc du dương vọng đến tai họ.



Hồ Thiết Hoa lẩm nhẩm:



-Thạch Quan Âm ở nơi đó sao? Tại sa mạc, làm gì có sự tiêu dao khoái lạc như thế?



Y thốt, chẳng nghe ai đáp lại, rồi y tiếp luôn:



-Hai hôm nay, Thạch Quan Âm chẳng hề cho người theo dõi chúng ta, có thể là bà ta đoán chắc thế nào chúng ta cũng đi ngang qua đây! Tiểu Phi trầm ngâm một lúc, đoạn vươn mình:



-Các ngươi ở đây chờ, để ta đến đó xem qua cho biết! Hồ Thiết Hoa cũng vươn mình:



-Ta đi với! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:



-Khinh công của người có sánh được với Đạo Soái Lưu Hương chăng?



Hồ Thiết Hoa khựng lại, không nói gì nữa.



*** Thế là chỉ có một mình Tiểu Phi đi.



Tại sa mạc, có một địa phương như Lục Châu, kể ra cũng là cảnh thiên đàng rồi vậy.



Địa phương không hẹp lắm, lại rất mỹ lệ, cây mọc xanh rờn, trong vùng cây xinh tươi đó, văng vẳng tiếng nhạc vang lên.



Lục Châu một ảo ảnh trong thần thoại.



Và nơi đó,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-luu-huong-he-liet/2147023/chuong-36.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.