Hơn nửa tiếng sau, Diệt Hoàng đầu đội mũ đỏ, chân đi giày đỏ, đeo một cái ba lô tung tăng chạy đến nhà Hứa Kỳ Tịch. 
“Diệt Phượng?” 
Hứa Kỳ Tịch nghi hoặc nhìn Diệt Phượng của ngày hôm nay, ăn mặc kiểu này nhìn cứ như trẻ con tiểu học vậy. 
“Thầy Hứa, tôi tới rồi.” Diệt Phượng mũ đỏ chạy tới, giơ tay lên phe phẩy: “Nóng quá, có nước không?” 
“Sữa nhé?” Hứa Kỳ Tịch hỏi. 
“Bia.” Diệt Phượng mũ đỏ đáp. 
“Ok.” 
Hứa Kỳ Tịch lấy bia từ tủ lạnh ra đưa cho cô… Trong quá trình này, hắn cứ cảm thấy lương tâm đang trách cứ mình, cảm giác tội lỗi ập tới, suýt chút nữa đã khiến trái tim to lớn của hắn không chịu nổi. 
“Ực ực ực ~” 
Một hơi uống hết cả chai bia xong, Diệt Phượng mũ đỏ xấu hổ, ngượng ngùng đưa trả chai cho Hứa Kỳ Tịch. 
Đối với người lương thiện, dáng vẻ này của cô càng khiến cảm giác tội lỗi trong lòng họ lớn hơn. 
“Đừng như thế, chị Diệt Phượng, chúng ta bình thường một chút đi.” 
Hứa Kỳ Tịch đặt chai bia xuống, áp lực tâm lý lớn quá. 
“Anh khiến em gái tôi nằm mơ còn gọi tên anh nguyên buổi tối, giờ còn nói gì nữa?” 
Diệt Phượng mũ đỏ mỉm cười ngọt ngào. 
Hứa Kỳ Tịch ngẩn ra: “???” 
Mình đã làm gì rồi? 
“Xem ra anh chẳng biết gì cả.” 
Diệt Phượng mũ đỏ đặt ba lô xuống, mở khóa lấy hộp bút máy của mình ra, trong hộp chính là ‘thú phù’ mà cô mang tới. 
“Trang bị đầy đủ thế à?” 
Thậm chí Hứa Kỳ Tịch còn nhìn thấy trong ba lô của Diệt Phượng mũ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-diem-danh-van-gioi/1800306/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.