Bà Lục vội vàng đitới bệnh viện, tới phòng bệnh thì gặp Lục Tử Minh vừa ngủ dậy, đang rửamặt chải đầu cho Cốc Thư Tuyết, thấy bà Lục đi vào, vội bỏ lược trongtay xuống, nhận lấy bữa sáng bà Lục mang tới.
Bà Lục đi tới bên giường, nhìn Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết à, tối qua con ngủ có ngon không? Đói rồi hả, nhanh dậy ăn sáng!”
Lục Tử Minh lấy bữa sáng đặt lên trên tủ đầu giường, rồi tới nâng giườnglên giúp Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết ngồi xuống cúi đầu chào bà Lục:“Bác gái, bác tới rồi, sớm vậy đã phải dậy làm bữa sáng cho con, bác vất vả quá!”
“Bác chăm sóc cho cháu trai của bác, vất vả nữa cũngcam tâm tình nguyện. Đây cũng là lo con ăn cơm bệnh viện không có đủdinh dưỡng mà!” Nói xong bà Lục đi tới bên tủ, múc cho Tiểu Tuyết mộtbát cháo từ trong nồi, lại lấy một chiếc bánh rán từ trong túi ra.
Cốc Thư Tuyết nhìn bà Lục còn chưa rửa tay đã lấy bánh rán cho mình, ánhmắt nhìn chằm chằm vị trí bà Lục vừa cầm, Cốc Thư Tuyết cầm lấy bánhrán, ăn vài miếng ở vị trí bà Lục chưa cầm tới, rồi đưa cho Lục Tử Minh: “ Em không có khẩu vị, không muốn ăn!”
Bà Lục vừa nghe đã sốt ruột: “ Con ăn ít như thế sao được? Cháu bác dinh dưỡng không đủ mà.”
Cốc Thư Tuyết bưng bát lên, uống một miếng liền liên tục khen: “Bác gái,bác nấu cháo ngon quá, vừa đặc vừa nhuyễn, con ăn nhiều một chút, là đủdinh dưỡng rồi!”
“Ngon à, ngon thì con ăn nhiều một chút. Nào, ăn chút dưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485754/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.