Khi Lục Tử Khanh chạy tới siêu thị thì bà Lục đang nằm trên sàn siêu thị, bên cạnh có mộtnhân viên đang trông nom, thấy Lục Tử Khanh đi vào, muốn nói chuyện lạikhông nhúc nhích được. Lục Tử Khanh vừa thấy bộ dáng bà Lục, liền cuốnglên, túm lấy người nhân viên bên cạnh bà Lục trách móc: “Mẹ tôi ngãxuống bao lâu rồi? Sao còn để bà ấy nằm đây, cũng không đưa bà ấy đibệnh viện?”
“Nhân viên của chúng tôi đã đi gọi trung tâm điềuhành xe cấp cứu rồi, chúng tôi sợ là mẹ cô bị xuất huyết não, sợ tự ý di chuyển bà ấy sẽ tạo ra thương tổn lần 2, nên đành phải sắp xếp khu cách ly ở đây, chờ nhân viên y tế tới xử lý. Chị đừng vội, chắc là cấp cứucũng sắp đến rồi!” Nhân viên siêu thị nhẹ nhàng an ủi Lục Tử Khanh.
“Đừng vội. Đây đúng là không phải mẹ anh, nếu như mẹ anh ngã xuống bị thương, tôi xem xem anh có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy được không?” Lục Tử Khanh nói bừa.
“Siêu thị của các anh, công tác bảo vệ là làm thế nào vậy? Mẹ tôi làm sao lại ngã ở chỗ các anh?”
Nhân viên siêu thị ăn nói khép nép nhận lỗi: “ Xin lỗi, khi tôi đi tới mẹchị đã ngã xuống rồi, tôi nghe người ta ở bên cạnh nói, bà ấy cùng người ta tranh nhau con cá, hai người giằng co bà ấy bị ngã xuống, thực sựkhông phải là trách nhiệm của siêu thị chúng tôi!”
“Mẹ tôi tớisiêu thị của các anh mua sắm, ngã xuống bị thương đương nhiên là tráchnhiệm của các anh. Nền nhà của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485755/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.