Chương trước
Chương sau
Sau khi luyện tập 1 giờ, trạng thái của Trình Mai Tây đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể nhờ sự giúp đỡ của ông Trình đứng thẳng một hai phút. Ông Trình để bà Trình đỡ thân trên của Trình Mai Tây, ông ngồi xổm trên mặt đất cầm 2 châncủa Trình Mai Tây chuyển động về phía trước. Tuy rằng Trình Mai Tây cònchưa có ý thức chủ độnghoạt động, nhưng tình trạng thân thể cứng ngắcđã có cải thiện rõ rệt.
Ông Trình thừa thắng xông lên, chỉ hận không thể làm Trình Mai Tây đứng thẳng lên trong một ngày, bà Trình ngăn ông lại: “Ba nó, ông đừng sốt ruột, dục tốc bất đạt, bác sĩ Phương cũng nói, Mai Tây phải khôi phục dần dần.”
Ông Trình hơi khôngtình nguyện đặt Trình Mai Tây lên giường, bà Trình đứng lên lấy khănnóng lau mặt cho Trình Mai Tây. Khi lau thân thể cho Trình Mai Tây, kinh ngạc phát hiện ra cơ thể Trình Mai Tây đã linh hoạt hơn trước rấtnhiều, bà Trình vui mừng gọi ông Trình: “Ba nó, ông xem, Mai Tây đã kháhơn nhiều rồi này!”
Ông Trình rất được khích lệ: “Tôi đã nói congái chúng ta kiên cường như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục. LụcTử Minh, đến lúc đó cho anh đẹp mặt!”
Thu thập xong rồi, bà Trình mang chăn đặt lên sô-pha, liền giục ông Trình: “Ông mau đi nghỉ đi, tôi với Mai Tây cũng đi ngủ. Sáng mai dậy sớm tranh thủ cùng nó luyện tập,chắc chắn vài ngày nữa sẽ khôi phục hoàn toàn.”
Ông Trình lưu luyến không muốn rời phòng ngủ, đi vào bà Trình đã trải chăn xong cho ông.
Bà Lục đứng dậy đi vệ sinh, vừa mở đèn đã thấy trên sô-pha có người ngủ,‘a’ một tiếng hét ầm lên, nhìn kỹ thì ra là ông Trình, cố ý to tiếng ồnào: “Tôi đã nói sao trên sô-pha lại có người, hóa ra là ông già khốn nạn này!”
Ông Trình dùng chăn che lại mặt, không để ý bà Lục nói thế nào, bà Trình trong phòng ngủ lại không nhịn được xông ra: “Cả nhà họLục các người mới là đồ khốn, đồ khốn già đồ khốn trẻ, cả ổ đồ khốn!”
Sức mạnh của bà Lục lại nổi lên: “Bà nói ai là cả ổ đồ khốn hả? Cả nhà bàmới là gà không đẻ trứng ấy! Có người chỉ đẻ con gái không đẻ được contrai, con gái sinh ra lại cả quả trứng cũng không đẻ được!”
LụcTử Khanh nghe tiếng liền đi ra kéo bà Lục: “Đi thôi, vào phòng, anhkhông phải nói với mẹ rồi à? Đừng ầm ĩ nữa, cuối cùng là mẹ muốn làmsao?”
Bà Lục giằng ra khỏi Lục Tử Khanh: “ Đừng kéo mẹ, mẹ đi vệ sinh!”
Lục Tử Khanh tắt đèn: “Mẹ, mẹ đi vệ sinh xong mau quay lại, đừng gây chuyện nữa. Có để cho người ta ngủ hay không đây?”
Ông Trình khuyên bà Trình: “Bà vào phòng ngủ đi, đóng cửa cẩn thận, đừnglàm cho âm thanh bên ngoài ảnh hưởng tới Mai Tây, để nó ngủ cho yên.”
Bà Trình hung dữ trừng mắt với bà Lục một cái mới xoay người vào phòng ngủ.
Bà Lục đắc ý cười, xoay người đi vệ sinh, cố ý gây ra tiếng động ‘ầm, rầm’ ầm ĩ, rồi đi ra phòng khách mở hết đèn lên, ở phòng khách chầm chậm rót nước uống. Uống xong nước ở phòng khách, đi vào phòng ngủ, đèn phòngkhách cũng không tắt. Đèn chiếu sáng chói làm ông Trình cơ bản là khôngcó cách nào để ngủ tiếp, đành phải đứng dậy tắt đèn xong lại quay lạisô-pha ngủ.
Cũng chẳng bao lâu, Lục Tử Khanh lại dậy, tuy làkhông bật đèn, rón ra rón rén đi lại, cũng không làm thành âm thanh tonhư bà Lục, nhưng vốn ông Trình lớn tuổi khó ngủ, bị hai mẹ con ầm ĩ như vậy, cũng chẳng ngủ được nữa, đứng dậy đi ra ban công.
Châm mộtđiếu thuốc, ông Trình bình tĩnh nghĩ lại tình hình thời điểm Trình MaiTây quay về Trùng Khánh, thực ra lúc ấy Trình Mai Tây cũng đã để lộ ramanh mối, từ lúc về nhà đã không chủ động gọi điện cho Lục Tử Minh, rồikhi bọn họ nhắc tới Lục Tử Minh cũng hờ hững, cũng có thể là lúc đó giữa Trình Mai Tây và Lục Tử Minh đã có rạn nứt, chỉ là mình và mẹ nó luônluôn tự nguyện tin tưởng rằng hôn nhân của nó vẫn hoàn mỹ như ban đầu.
Đến nhà họ Lục, biểu hiện của cả nhà họ Lục bây giờ nghĩ lại thấy khôngbình thường. Bà Trình vừa đến đã muốn đi gặp Mai Tây, bị cả nhà họ rasức khước từ không cho gặp, sau rồi Lục Tử Minh lấy cách quỳ xuống xinhọ tha thứ, làm cho bọn họ dù trong lòng có hàng vạn điều nghi ngờ cũngvẫn lựa chọn im lặng. Giờ nghĩ tới, tất cả đều là do nhà họ Lục đã thiết kế tốt.
Nghĩ tới cả nhà mình cứ như vậy bị nhà họ Lục đùa giỡnvòng quanh, trong lòng ông Trình trào dâng từng đợt đau khổ. Người tanói con gái tốt sợ nhất gả nhầm chồng, hậu quả của việc gả nhầm chồng,không chỉ cô gái chính mình phải chịu khổ, mà cả nhà mẹ đẻ cũng đi theochịu đau khổ. Đối với ông Trình mà nói, bản thân mình thương tâm đau khổ thế nào đều không quan trọng, con gái bị tổn thương như thế, mới làđiều đau đớn nhất trong lòng ông.
Ông Trình đắm chìm ở nỗi đauxoáy tâm can không thể tự thoát ra, chẳng biết đã hút bao nhiêu điếuthuốc, đến khi bà Trình đi tới mới giật mình thấy ông mặt đầy nước mắt,bà Trình giật lấy mẩu thuốc lá trong tay ông: “Bảo ông hút ít chút, hútít một chút, sao lại hút nhiều thế? Hút thuốc có thể thay cơm ăn không?”
Ông Trình giàn giụa nước mắt, hai tay đấm ngực: “ Trong lòng tôi khó chịu,đau buồn, con gái bị nhiều đau khổ như thế, tôi khó chịu quá!”
Bà Trình ném đầu thuốc vào thùng rác, lấy hai tay ôm lấy ông Trình: “ Ônggià, con gái chúng ta bị nhiều đau khổ, nhưng bây giờ là lúc khổ tận cam lai rồi ông ơi, người xưa chẳng phải nói bĩ cực thái lai (*) à?”
Ông Trình vỗ vỗ bả vai bà Trình: “Đúng, bà nói đúng. Vật cực tất phản, MaiTây nhà chúng ta đã chịu cả nổi khổ không phải của nó, về sau sẽ toànngọt ngào!”
Ông Trình nằm trên sô-pha, ông vừa thương tâm lại mệt mỏi, cuối cùng cũng ngủ say. Bà Lục sau khi ngủ dậy, thấy ông Trình nằm ngủ trên ghế sô-pha, cố ý đi qua đi lại, miệng còn cố ý châm chọc: “Đồchiếm nhà của con trai ta cũng còn chưa đi, lúc nào rồi, còn đang ngủ,khó trách nuôi đứa con gái cũng lười như vậy!”
Bà Trình đang ởtrong phòng bếp bận rộn nghe thấy thế đi ra: “Bà nói ai lười nào? Là ailấy Mai Tây nhà người ta ra làm ô-sin mà sai việc, việc gì cũng đến tayMai Tây nhà chúng ta, làm cho nó bị sảy thai?”
Bà Lục ngoan ngoãn ngậm miệng: “Tôi lười nói với các người, với cha mẹ như các người, cóthể nuôi dạy được đứa con gái như thế nào?”
Ông Trình từ đầu kia sô-pha đứng dậy, hỏi bà Trình: “Bữa sáng xong chưa? Đừng để Mai Tây đói bụng!”
“Ông rửa mặt đi, cũng lau mặt cho Mai Tây, tôi mang bữa sáng vào ngay đây!”Bà Trình dặn dò ông Trình xong, xoay người đi vào bếp.
Ông Trìnhôm chăn vào phòng, Trình Mai Tây đã tỉnh, nhìn làn da trơn bóng của cô,có thể nhận ra được, tối qua ngủ ngon. Ông Trình tới gần mặt Trình MaiTây: “Ngủ ngon không?”
Trình Mai Tây dùng ánh mắt nói cho ôngTrình cô nghỉ ngơi rất tốt, tâm tình buồn bực của ông Trình biến mấttăm, nhanh chóng vào phòng vệ sinh, hai ba cái đã rửa mặt xong, cầm chậu và khăn mặt tới rửa mặt cho Trình Mai Tây.
Lúc bà Trình bưng bữa sáng vào phòng, ông Trình cùng Trình Mai Tây giống như trước đây, đangchải đầu cho Trình Mai Tây, cố gắng nín hơi, thở cũng không dám thở,những ngón tay thô kệch cầm lấy lược, như là sợ con chim trong tay bayđi mất, trước tiên rẽ một đường ở giữa đầu Trình Mai Tây, rồi nhẹ nhàngchải từ hai bên xuống, động tác không nặng không nhẹ từ đầu tới cuối,như là điêu khắc tác phẩm nghệ thuật.
Bà Trình cười phì: “Ông già, ông đang thêu hoa à?”
Ăn xong bữa sáng, ông bà Trình khóa trái cửa phòng, bắt đầu đỡ Trình Mai Tây đứng lên luyện tập.
Lúc này bên ngoài, bà Lục và Lục Tử Khanh đang ăn cơm, nghe được trongphòng ngủ có động tĩnh, bà Lục gọi Lục Tử Khanh: “ Con nghe xem, phòngbọn họ có tiếng động ‘binh, bang’, có phảiTrình Mai Tây có thể đứngdậy không?”
“Không phải đâu. Bác sĩ chẳng nói cô ấy cần một thờigian ngắn mới có thể phục hồi à? Đừng cuống lên thế mẹ.” Lục Tử Khanhkhông cho lời bà Lục nói là đúng.
“Mẹ thấy cái bác sĩ Phương kiacũng là cùng một phe với bọn họ thôi, chắc chắn đã bị bọn họ mua chuộclâu rồi, lời nói không thể tin được”. Bà Lục lắc đầu.
“Ăn cơm xong mẹ đưa cơm đi cho anh, hay là con?” Lục Tử Khanh hỏi ý kiến bà Lục.
“Mẹ muốn đi thăm cháu đích tôn bảo bối!” Bà Lục trả lời không chút do dự.
“ Được rồi, mẹ ở bệnh viện thế con không đi nữa, con ở nhà, tìm cơ hộiquan sát tình huống của Trình Mai Tây.” Lục Tử Khanh nghĩ rồi trả lời.
“Đúng, con phải thông minh chút, tìm cơ hội trốn vào phòng ngủ xem, lấy hếtmấy thứ quan trong như giấy tờ nhà đất của anh con vào tay!”Bà Lục nói khẽ.
“Con biết. Nhưng họ có hai người, con chỉ có một mình, cho dù có cơ hội, cũng khó lắm.” Lục Tử Khanh lắc đầu.
(*) bĩ cực thái lai: là trong câu ‘qua cơn bĩ cực, tới hồi thái lai’: ý nói qua hết khổ đau sẽ tới lúc hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.