Sau khi luyện tập 1 giờ, trạng thái của Trình Mai Tây đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể nhờ sự giúp đỡ của ông Trình đứng thẳng một hai phút. Ông Trình để bà Trình đỡ thân trên của Trình Mai Tây, ông ngồi xổm trên mặt đất cầm 2 châncủa Trình Mai Tây chuyển động về phía trước. Tuy rằng Trình Mai Tây cònchưa có ý thức chủ độnghoạt động, nhưng tình trạng thân thể cứng ngắcđã có cải thiện rõ rệt.
Ông Trình thừa thắng xông lên, chỉ hận không thể làm Trình Mai Tây đứng thẳng lên trong một ngày, bà Trình ngăn ông lại: “Ba nó, ông đừng sốt ruột, dục tốc bất đạt, bác sĩ Phương cũng nói, Mai Tây phải khôi phục dần dần.”
Ông Trình hơi khôngtình nguyện đặt Trình Mai Tây lên giường, bà Trình đứng lên lấy khănnóng lau mặt cho Trình Mai Tây. Khi lau thân thể cho Trình Mai Tây, kinh ngạc phát hiện ra cơ thể Trình Mai Tây đã linh hoạt hơn trước rấtnhiều, bà Trình vui mừng gọi ông Trình: “Ba nó, ông xem, Mai Tây đã kháhơn nhiều rồi này!”
Ông Trình rất được khích lệ: “Tôi đã nói congái chúng ta kiên cường như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục. LụcTử Minh, đến lúc đó cho anh đẹp mặt!”
Thu thập xong rồi, bà Trình mang chăn đặt lên sô-pha, liền giục ông Trình: “Ông mau đi nghỉ đi, tôi với Mai Tây cũng đi ngủ. Sáng mai dậy sớm tranh thủ cùng nó luyện tập,chắc chắn vài ngày nữa sẽ khôi phục hoàn toàn.”
Ông Trình lưu luyến không muốn rời phòng ngủ, đi vào bà Trình đã trải chăn xong cho ông.
Bà Lục đứng dậy đi vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485753/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.