Nghe được tiếng đóng cửa bên ngoài, bà Trình hướng về phía ông Trình nói: “Lục Tử Minh đi rồi, chắc chắn là đi bệnh viện.”
“Hắn đi việc của hắn, không liên quan gì tới chúng ta. Bà chia ra đi trước,đừng chạm mặt với bọn họ.” Ông Trình tiêm mũi dự phòng cho bà Trình.
“Tôi cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng vừa rồi Mai Tây chưa ăn bao nhiêu đồ ăn, nó ăn lại toàn là đồ loãng, tiêu hóa nhanh, chắc chắn là đói rồi,tôi đi vào bếp làm cơm cho nó ăn.” Bà Trình ánh mắt yêu thương nhìnTrình Mai Tây.
Thấy bà Trình là vì Trình Mai Tây, giọng điệu cùaông Trình lập tức mềm xuống: “Mai Tây chắc là đói rồi, thế bà đợi mộtlát đi. Mai Tây vốn là tốt hơn nhiều rồi, kết quả hôm nay ầm ĩ lạinghiêm trọng lên. Bà đợi bọn họ ngủ rồi hãy đi ra, đụng phải bọn họ lạiầm ĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Bà Trình lại lùi lại, ngồi vàobên giường Mai Tây. Mai Tây vừa mới tỉnh ngủ, lại trải qua cả hồi ầm ĩvừa xong, tinh thần hao hết đang hồi phục, đồ quan trọng cũng đã chuyểnđi, cô cũng hạ quyết tâm kiên quyết, giống như khoảnh khắc bình an ngắnngủi sau cuộc chiến, giờ phút này ánh mắt cô bình tĩnh nhìn ba mẹ. Ởtrên đời này, bọn họ vĩnh viễn là những người cô có thể toàn tâm toàn ýdựa vào.
Bà Trình vẫn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa. Tậntới khi âm thanh trong phòng khách hoàn toàn bình ổn xuống, bà Trìnhmới mở cửa phòng ngủ như làm giặc, quả nhiên, bà Lục và Lục Tử Khanh đãđi vào phòng của kháchnghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485752/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.