Lục Tử Minh và Lục Tử Khanh vội đi lên giúp đỡ phá cửa, nhưng cho dù 3 người dùng sức thế nào, cửa đều không chút hư hao. Lục Tử Minh đoán ông Trình đã chặn cửa bằng tủ quần áo từ bên trong, liền ngăn cản bà Lục và Lục Tử Khanh: “ Thôi đi, đồ bên trong chắc chắn đã bị chuyển đi rồi, cho dù phá cửa, cũng chẳng có gì dùng được. Chúng ta vẫn cứ giữ sức nghĩ lại rồi tính!”
Bà Lục đưa tay mạnh mẽ gõ trán Lục Tử Minh: “ Con là đầu óc heo à? Trình Mai Tây quay về Trùng Khánh trước, về lại thành phố T là đi bệnh viện luôn, chỉ có con và Cốc Thư Tuyết ở nhà. Con lại chẳng đem đồ đạc dọn đi, còn chờ người ta cầm đồ đi mất, chờ chuyến này chính là chờ con dao kề lên cổ con đi!”
Lục Tử Khanh cũng quở trách theo bà Lục, Lục Tử Minh vốn đầy bụng tức, Lục Tử Khanh vừa mở miệng, hắn vừa vặn nhân cơ hội phát tiết: “Sớm chút thì em làm gì nào? Anh không nghĩ tới chẳng phải em cũng không nghĩ tới sao? Bây giờ trách anh có tác dụng gì?”
“Em không trách anh, dù sao quả đắng anh gieo, chính anh đi mà từ từ nuốt, anh muốn em trông nom em cũng không giúp anh!” Lục Tử Khanh đơn giản rũ bỏ trọng trách đi ra sô- pha ngồi nghỉ ngơi.
Lục Tử Minh thấy đắc tội với Lục Tử Khanh, vội vàng đi ra ngồi xuống sô-pha theo em gái, cẩn thận nhận tội: “Em gái tốt, là anh sai lầm rồi, em đều vì anh tốt, chuyện bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-cuoi/1485751/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.