Nhân duyên bắt đầu từ đâu? Điểm đầu của nó là chỗ nào? Còn có, cả điểm kết thúc? Số mệnh, liệu có thể thay đổi được hay không? Nếu như giọt nước mắt hoa lệ rơi xuống là có thể kết thúc tất cả, ta nguyện rơi lệ. Nếu như cái chết có thể đánh đổi lại bởi trái tim của người, ta nguyện đánh đổi. Chỉ mong người cả đời được bình an.
Nếu như người là gió, xin gió đừng rời bỏ mây. Bởi mây vốn dĩ rất cô đơn. Nếu như người là vầng thái dương, xin hãy để ta làm tia nắng, cùng với người sưởi ấm chốn nhân gian. Nếu như cuộc đời là một chặng đường chứa nhiều ngã rẽ, ta nguyện sẽ cùng người bước tiếp đường tương lai. Cho dù người đi đâu vẫn sẽ luôn có ta ở đây. Mỗi khi người cần ra, ta sẽ bước đến và ôm lấy người chặt thật chặt.
Yêu, người vì yêu mà tìm đến cố nhân. Yêu, người vì yêu mà nguyện sống trong cả một đời ký ức. Yêu, khúc ca cô đơn chiếm lĩnh lấy tâm hồn của ta. Yêu là nụ cười, hay chính là nước mắt? Tại sao vẫn không thể nào mà hiểu được? Thấu hiểu một tình yêu thật là khó, vậy để thấu hiểu một người có phải là cũng rất khó hay không? Hãy để thời gian trả lời cho tất cả.