Chuyện Thái tử ôm một thiếu niên tuấn mỹ, dẫn một mỹ nam tuyệt thế hồi cung không đến một khắc đã truyền khắp hoàng cung. Mọi người đồng loạt suy đoán thân phận của hai người kia, phải biết rằng ngoại trừ Hoàng thượng và Hoàng tử, nam tử không thể đơn giản ở trong cung, mà hai người kia… tám phần là nam sủng Hoàng tử mang về.
Triệu Cảnh Trần an bài xong nơi ở cho hai người, phân phó cung nữ thái giám hầu hạ thật tốt, lại dặn nếu có sơ suất sẽ đánh cho bọn họ mông nở hoa. Lúc này mọi người lại càng tin vào suy đoán của mình hơn, quả nhiên hai người kia rất được sủng ái.
Triệu Cảnh Trần thở một hơi rồi vội đi gặp phụ hoàng của hắn.
“Điện hạ, ngài đã về”. Hoàng công công nhìn Triệu Cảnh Trần, vẻ mặt hiền lành.
“Hoàng công công, phụ hoàng ở Ngự thư phòng ư?”. Ngón tay Triệu Cảnh Trần chỉ vào cung điện phía sau Hoàng công công.
“Vâng, nô tài sẽ đi thông báo, xin điện hạ hãy chờ”
…
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, thỉnh an phụ hoàng”. Triệu Cảnh Trần quỳ một gối, giọng to rõ.
“Đã về rồi, đứng dậy đi”
Người ngồi bên bàn mặc long bào minh hoàng, tóc đen dùng kim quan kiểu dáng đơn giản buộc lên, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng, chỉ ngồi đó không nói lời nào cũng khiến người ta cảm giác được khí tức uy nghiêm. Người này là Hoàng đế của Nạp La quốc – Triệu Vũ.
“Tạ phụ hoàng”
“Ngồi đi”
Triệu Cảnh Trần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Triệu Vũ.
“Sự tình làm không tệ, lần này bọn họ không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa”. Triệu Vũ buông ngọc tỷ trong tay xuống, nhìn con trai duy nhất của mình, trong đôi mắt sắc bén thâm thúy lộ ra tán thưởng.
“Tạ phụ hoàng khen ngợi, có điều đây đều là công của Cổ Thiên Thương, nhi thần chỉ hỗ trợ mà thôi”. Triệu Cảnh Trần khiêm tốn thú thật.
“Ừ”
Nhắc đến người của Cổ gia, trong mắt Hoàng đế lóe ra biểu cảm phức tạp. Gia tộc như vậy, bất luận là thực lực hay tài lực đều không thể xem thường, nếu bọn họ muốn tạo phản thì không ai có thể ngăn cản giang sơn đổi chủ, cho dù là bản thân Triệu Vũ. Cũng may người Cổ gia mỗi thế hệ đều thanh lãnh cao ngạo, khinh thường làm chuyện như vậy. Muốn bọn họ soán vị còn khó hơn giết bọn họ.
Triệu Vũ bình tĩnh nhìn đứa con đã hiện ra khí thế của hoàng đế, có thể một mình đảm đương một cõi, hỏi rằng. “Nghe nói ngươi dẫn theo hai nam tử hồi cung”. Thanh âm tuy bình thản nhưng hàm chứa uy nghiêm không thể xem thường.
Triệu Cảnh Trần thản nhiên đối diện ánh mắt của Triệu Vũ. “Vâng”
Triệu Vũ yên lặng nhìn hắn một lúc, trầm giọng nói. “Ngươi biết trong cung đồn thế nào không?”
“Nhi thần biết”. Triệu Cảnh Trần dường như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, khóe miệng không tự chủ cong lên. Triệu Vũ thấy thế nhíu mày, Triệu Cảnh Trần khẽ ho một tiếng, thu hồi nụ cười, tiếp tục nói. “Phụ hoàng đừng lo, bọn họn chỉ là bạn tốt của nhi thần mà thôi, không có bất kì quan hệ nào. Ngược lại…”. Triệu Cảnh Trần ngừng lời, hơi khó xử nhìn Triệu Vũ, muốn nói lại thôi.
Triệu Vũ chớp mi.
“Phụ hoàng gần đây có phải phái Lân vệ đi tìm một người, là nam tử trong bức tranh treo ở tẩm cung của phụ hoàng không?”. Lân vệ là tổ chức bí mật thuộc về Hoàng đế, chỉ nghe lệnh Hoàng đế.
Con ngươi của Triệu Vũ đột nhiên co lại, ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Cảnh Trần, trầm giọng nói. “Cảnh Trần, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là con trai duy nhất của ta thì ta sẽ không làm gì ngươi”
Triệu Cảnh Trần rụt vai, vội nói. “Phụ hoàng đừng nóng nảy, nhi thần có chuyện rất quan trọng muốn cho ngài biết”
Triệu Vũ hơi híp mắt, tuy cố hết sức che giấu nhưng vẫn không giấu được vẻ mong đợi.
“Phụ hoàng, ngươi có cái nhìn gì về chuyện nam nam sinh tử”
Triệu Vũ thấy Triệu Cảnh Trần không nói ra những lời mình mong đợi, lập tức không kiên nhẫn, không chút suy nghĩ đáp rằng. “Hoang đường, vô căn cứ”
“Ha ha…”. Triệu Cảnh Trần lộ ra ánh mắt “biết ngay mà”, lại nhanh chóng thu hồi dưới ánh nhìn bén nhọn của phụ hoàng. “Trước kia nhi thần cũng có cùng phản ứng với phụ hoàng, dù sao chuyện khó tưởng tượng như vậy bất kì ai cũng sẽ không tin. Nhưng mà…”
Triệu Vũ lại không kiên nhẫn chớp mắt, cân nhắc có cần quản đứa con trai này một chút hay không, tránh cho hắn luôn thừa nước đục thả câu trước mặt mình.
Triệu Cảnh Trần sờ mũi cười cười, nghiêm lại biểu cảm mà tiếp tục nói. “Đệ tử chân truyền của đệ nhất Thánh y Nạp La quốc – Giang Ngọc Nhan, y thuật của hắn phụ hoàng tin tưởng không? Hắn đang ở hành cung của nhi thần, là hắn khám rằng có nam tử mang thai. Mà nam tử mang thai đó cũng cùng nhi thần trở về, gọi là Bạch Sơ Ảnh, đã mang thai năm tháng”
Triệu Vũ cau mày, không vui nói. “Ngươi nói những lời nhảm nhí này thì có liên quan gì tới người ta muốn tìm?”
“Liên quan rất lớn”. Triệu Cảnh Trần dừng một chút. “Bạch Sơ Ảnh rất giống nam tử phụ hoàng tìm”
“Cái gì?”. Hoàng đế không khống chế được đứng dậy, nắm cổ áo con trai. “Ngươi nói cái gì? Nói rõ ràng cho trẫm!”. Nam tử rất giống Dật, hơn nữa lại mang thai năm tháng? Hôm đó Triệu Nhan Nhan nói với Triệu Vũ rằng thấy được con trai của Dật, hắn đã cưới người khác, khiến Triệu Vũ nổi giận. Hiện tại con hắn lại nói nam tử đang mang thai kia có thể là Dật, như vậy phụ thân của đứa nhỏ là ai? Hắn nhất định phải xé xác, băm vằm nam tử đã chạm vào Dật.
“Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần… Phụ hoàng buông nhi thần ra trước đã”.
Triệu Cảnh Trần thận trọng nhìn vị phụ hoàng đang bộc phát của mình mà khuyên nhủ. Triệu Vũ ý thức được mình thất thố, buông tay ra, trừng Triệu Cảnh Trần.
“Phụ hoàng muốn biết đầu đuôi thì không bằng tự đi gặp người kia, xem hắn có phải giống người phụ hoàng muốn tìm hay không. Không chừng sẽ có manh mối gì đó”. Triệu Cảnh Trần đề nghị.
Triệu Cảnh Trần vốn không định khiến phụ hoàng biết Bạch Sơ Ảnh giống với nam tử kia nhanh như vậy, nhưng khi Giang Ngọc Nhan nói cho hắn biết chuyện Bạch Sơ Ảnh mang thai lại khiến hắn thay đổi chủ ý. Không chừng Sơ Ảnh quả thật là đệ đệ của mình.
Ánh mắt Triệu Vũ dao động. “Trẫm sẽ đi ngay lập tức”. Nói xong cũng bước ra ngoài. Bạn đang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]