Bạch Sơ Ảnh vừa ăn cháo xong nằm xuống thì Giang Ngọc Nhan đã đến. Nếu không phải vết thương trên người Bạch Sơ Ảnh dùng dược vật đặc chế, nhờ mùi đó Giang Ngọc Nhan mới tìm được đến đây thì…
Giang Ngọc Nhan thở hổn hển xuất hiện trong phòng, nhìn chằm chằm con người lạnh băng kia, oán khí bốc lên tận trời. Tốt xấu gì mình cũng là một mỹ nam, sao lại có thể khiến mình chật vật như vậy?
Giang Ngọc Nhan dẫm lên thứ gì đó mềm mềm, cúi đầu nhìn xuống thì thấy vải vụn đen tím rơi đầy đất, rất đáng thương. Giang Ngọc Nhan che trán, nam nhân này đúng là… Không phải chỉ là một bộ y phục của người khác thôi sao? Chính mình phải “trăm đắng ngàn cay” mặt dày cướp về cho Bạch Sơ Ảnh, đúng là không biết điều. Độc chiếm dục của Cổ Thiên Thương vẫn mãnh liệt như vậy, cởi ra là được rồi, sao phải xé nát? Chậc chậc, chất vải rất tốt mà.
“Xem cho Ảnh một chút”. Cổ Thiên Thương cau mày, rất không vui với hành vi nhìn chằm chằm vải vụn dưới đất của Giang Ngọc Nhan.
Giang Ngọc Nhan bĩu đôi môi đỏ thắm, chậm rãi bước qua. Sau khi kiểm tra một phen thì hắn che miệng ngáp, cực kì buồn ngủ. “Hạ sốt rồi, chắc là ngày mai sẽ hết. Trên lưng hắn có vết thương, để ý một chút. Mệt rồi, ta muốn ngủ”. Hắn vừa ngáp vừa ra ngoài.
Lý Giảng đang hầu bên ngoài, cung kính đưa Giang Ngọc Nhan tới gian phòng đã chuẩn bị sẵn, gọi thị nữ hầu hạ hắn ăn no rồi mới lui ra. Giang Ngọc Nhan thoả mãn lên giường ngủ.
Cổ Thiên Thương cởi quần áo, thận trọng kéo người đang ngủ vào lòng, tránh cho đụng phải vết thương trên lưng hắn. Nửa canh giờ sau, nhóm người Triệu Cảnh Trần cũng tới. Cổ Thiên Thương đã ngủ rồi, bọn họ cũng không dám có động tĩnh lớn, an bài một căn phòng rồi ngủ.
“Bảo chủ”. Sáng sớm Lý Giảng đã chờ ở bên ngoài, không dám sơ suất.
“Tiến vào”
Lý Giảng chỉ huy thuộc hạ mang thùng tắm chứa nước nóng vào sau bình phong, sai thị nữ đặt quần áo lên giá rồi yên lặng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
“Tỉnh?”. Ánh mắt đen tuyền của Cổ Thiên Thương nhìn vào gương mặt tái nhợt của Bạch Sơ Ảnh, đối diện với cặp mắt trong vắt của hắn.
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh mở mắt, còn hơi đau nhức nhưng vẫn khá hơn hôm qua.
“Còn đau ư?”. Bàn tay có vết chai mỏng của Cổ Thiên Thương đặt lên trán Bạch Sơ Ảnh, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cổ Thiên Thương rời giường rót cho Bạch Sơ Ảnh một chén trà sâm, dùng ngón tay lau đi vết nước trên mép hắn. Xúc cảm mềm mại ấm áp khiến trái tim Cổ Thiên Thương run lên, nỗ lực duy trì bình tĩnh, dịu giọng nói. “Trên lưng có thương tích không thể chạm vào nước, ta lau người cho ngươi”
“Ừ”
Cũng không biết chính mình đã hôn mê bao lâu, đã lâu rồi không tắm, trên người rất khó chịu. Có Thương ở đây, cái gì cũng không lo. Khoé miệng Bạch Sơ Ảnh cong cong, trong đôi mắt phượng có hào quang sáng ngời.
“Có thể xuống giường không?”
“Có thể”
Bạch Sơ Ảnh vén chăn xuống giường, chân hơi nhũn ra, chắc là mê mang quá lâu nên đứng lên hơi choáng váng. Cổ Thiên Thương đỡ lấy hắn. “Chóng mặt ư?”
Bạch Sơ Ảnh lắc lắc đầu, yên tĩnh chờ trận choáng váng qua đi, mỉm cười. “Không sao”
Cổ Thiên Thương vẫn không buông tay, đỡ Bạch Sơ Ảnh tới sau bình phong, để hắn ngồi lên băng ghế sơn đen, sợ rằng vừa buông tay hắn sẽ ngã xuống. Cổ Thiên Thương giúp Bạch Sơ Ảnh cởi quần áo, nhìn thấy lớp băng trắng, con ngươi đen thẳm co rút, khẽ hôn lên đầu vai sáng bóng của Bạch Sơ Ảnh, trong lòng đau nhói. “Đau không?”
Cảm giác được tâm trạng Cổ Thiên Thương thay đổi, Bạch Sơ Ảnh quay đầu mỉm cười, nắm lấy bàn tay to ấm áp của hắn. “Bây giờ không còn đau nữa”
Cổ Thiên Thương gạt ra sợi tóc trên trán Bạch Sơ Ảnh, cúi đầu hôn một cái, không nói gì mà cởi ra hai vòng vải trắng kia. Vết thương rất dài, may là không sâu, da cũng bắt đầu khép lại, tình huống khá tốt. Nếu không hiện tại Cổ Thiên Thương nhất định sẽ giải quyết hết Triệu Cảnh Hàn và Trầm Thanh Nham, mặc kệ cái gì triều đình, mặc kệ cái gì hoàng thất.
Ngón tay khô ráo của Cổ Thiên Thương vỗ về lên miệng vết thương, hơi run run, vừa giận vừa đau lòng.
“Thương”
Giọng nói trong trẻo thuần khiết như cơn gió nhẹ thổi đi cơn giận của Cổ Thiên Thương, khiến nóng nảy trong lòng hắn phút chốc bình tĩnh lại. Trong phòng đốt than cả đêm, cho dù cởi áo cũng không bị gió lạnh thổi tới. Cổ Thiên Thương cầm lấy khăn vải trên thành bồn, vắt nửa khô, tỉ mỉ lau lên tấm lưng thon dài, bờ vai mịn màng, hai đường lồi lõm không sâu không cạn, trắng nõn mà không mềm nhuyễn của Bạch Sơ Ảnh. Đây là tấm lưng rất đẹp của người luyện võ, Cổ Thiên Thương phải cố gắng hết sức mới khiến bản thân không càn rỡ chạm vào làn da mê người trước mặt.
Cổ Thiên Thương bỏ khăn vào nước nóng, nhúng nhúng rồi lại tiếp tục vắt, cẩn thận né tránh vết thương của Bạch Sơ Ảnh, lực đạo vừa phải, dù hơi vụng về nhưng vẫn khiến người ta thoải mái. Lau xong lưng, lại lau qua hai cánh tay, lúc lau tới trước ngực, Cổ Thiên Thương cố gắng không để tay mình chạm tới làn da xúc cảm cực tốt kia, nếu không… Ánh mắt hắn âm trầm, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.
“Nhột”
Hơi thở ấm áp thổi lên da, ấm áp mà ngứa ngáy khiến Bạch Sơ Ảnh đẩy đẩy đầu Cổ Thiên Thương ra, không cho hắn tới gần mình. Cổ Thiên Thương thở một hơi, suýt nữa đã… Cổ Thiên Thương theo ý Bạch Sơ Ảnh lùi đầu về phía sau, cách xa nơi dụ hoặc chính mình.
Tầm mắt hắn lướt xuống, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Bụng Bạch Sơ Ảnh hơi nhô ra, vừa nhìn đã biết không bình thường, lúc mặc quần áo thì không nhận ra nhưng hiện tại lại lộ rõ trước mặt. Lúc trước dù không nhìn thấy nhưng Cổ Thiên Thương khẳng định không lớn như bây giờ. Hắn bị bệnh gì cơ chứ? Giang Ngọc Nhan chỉ nói là vấn đề thể chất, cần thời gian điều trị, nhưng tới lúc nào mới trị xong? Hắn không muốn Bạch Sơ Ảnh chịu khổ, ăn gì cũng nôn ra, thấy vậy hắn vừa khó chịu vừa đau lòng.
Bạch Sơ Ảnh kì quái nhìn Cổ Thiên Thương, không biết vì sao hắn lại lộ ra biểu cảm đau lòng như vậy. Nơi đó có cục cưng, lẽ nào Thương cũng thích cục cưng? Nếu không sao hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó? Nghĩ đến chuyện Thương cũng thích cục cưng trong bụng, dù hiện tại không thể cho hắn biết nhưng Bạch Sơ Ảnh không hiểu sao vẫn cảm thấy rất vui.
Cổ Thiên Thương nhẹ nhàng lau qua bụng Bạch Sơ Ảnh một lần, hôn lên môi hắn rồi đưa khăn cho hắn, kéo hắn dậy. “Tự lau phía dưới đi, ta ở bên ngoài, có việc thì gọi”
Bạch Sơ Ảnh nghi hoặc nhìn Cổ Thiên Thương. Hắn rất thích lau cho mình mà, sao không giúp mình lau hết? Thế nhưng Bạch Sơ Ảnh vẫn gật đầu đáp ứng.
Cổ Thiên Thương hôn lên trán hắn một cái, bước ra bình phong. Hắn thở phào thật sâu, chính mình không tự tin sẽ có đủ tự chủ để không chạm vào Bạch Sơ Ảnh.
Nắng sớm xuyên qua sương mù, rải rác khắp mặt đất.
Dương Lăng Tiêu rửa mặt xong, chuẩn bị đợi lệnh Bảo chủ, vừa đẩy cửa ra thì thấy một nam tử tuấn tú có đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười đang đứng ở cửa phòng mình, hắn sửng sốt cung kính nói. “Hoàng tử, chào buổi sáng”
“Chào buổi sáng”. Triệu Cảnh Trần cười vô hại. “Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng đi”
Dương Lăng Tiêu vẻ mặt vô cảm. “Đa tạ thịnh tình của Hoàng tử, Lăng Tiêu không dám vượt quy củ”
“Cái gì mà quy củ, chúng ta làm bằng hữu đi”. Triệu Cảnh Trần không cho hắn có cơ hội cự tuyệt, nhiệt tình kéo tay hắn đi. “Đi thôi, chúng ta cùng nhau ăn sáng”
Dương Lăng Tiêu muốn hất tay Triệu Cảnh Trần ra nhưng ngại thân phận đối phương nên không thể làm gì khác hơn ngoài mặc cho hắn lôi đi.
“Sau này cứ hai ngày thì phải uống một viên, biết chưa?”
Giang Ngọc Nhan ăn sáng xong thì vào phòng Bạch Sơ Ảnh bắt mạch. Đã hạ sốt, vết thương cũng khép miệng, không còn vấn đề gì đáng ngại, có điều cục cưng trong bụng bị khiếp sợ nên cần được trấn an. Giang Ngọc Nhan đặt một chiếc bình nhỏ màu xanh nhạt vào tay Bạch Sơ Ảnh, kiên nhẫn dặn dò.
“Ừ”
Bạch Sơ Ảnh gật đầu, biết rằng chính mình lỗ mãng nên mới động thai, cho dù ghét uống thuốc nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận, nuốt xuống phần của ngày hôm nay.
Cổ Thiên Thương dặn Dương Lăng Tiêu làm việc xong, xoay người thì thấy Bạch Sơ Ảnh cầm thuốc cau mày nuốt xuống, cũng nhíu mày theo. Nhưng không còn cách nào khác, bị bệnh thì phải uống thuốc, vì vậy Cổ Thiên Thương không nói gì.
Triệu Cảnh Trần nhìn Bạch Sơ Ảnh rồi lại nhìn Cổ Thiên Thương, đôi mắt phượng loé qua tinh quang, hơi híp lại. Con người cao ngạo như Cổ Thiên Thương mà cũng có lúc dịu dàng như thế, thật thú vị.
“Sơ Ảnh, cảm ơn ngươi đã cứu ta”
Triệu Cảnh Trần đến bên giường, vừa định vươn tay kéo Bạch Sơ Ảnh thì đã bị chặn lại. Cổ Thiên Thương lạnh lùng trừng hắn. Triệu Cảnh Trần tức giận thu tay về, bất đắc dĩ cười cười với Bạch Sơ Ảnh.
Bạch Sơ Ảnh khó hiểu nhìn bọn họ, không biết vì sao Cổ Thiên Thương không cho Triệu Cảnh Trần kéo tay mình. Thật ra hắn cũng không thích ai khác ngoại trừ cha, nghĩa phụ, nghĩa mẫu và Thương chạm vào mình, nhưng đối với Triệu Cảnh Trần, cũng giống như lúc ra tay cứu hắn, Bạch Sơ Ảnh dường như không chán ghét.
“Vết thương còn đau không?”. Triệu Cảnh Trần quan tâm nhìn Bạch Sơ Ảnh, không để ý đến ánh mắt đông lạnh của Cổ Thiên Thương.
Bạch Sơ Ảnh lắc đầu. “Kiếm ta đâu?”
Hắn nhớ mình ngủ say, sau khi tỉnh lại thì đã nằm trong lòng Thương, kiếm của mình không biết ở đâu rồi, hắn muốn thấy nó.
“Bạch công tử”. Bạch Mạnh Hạ bước lên phía trước, cung kính đưa kiếm tới trước mặt Bạch Sơ Ảnh.
“Cảm ơn”. Bạch Sơ Ảnh nhận lấy kiếm, nhìn từ trên xuống dưới một lần, thấy không tổn thất gì mới lộ ra nụ cười thoả mãn.
“Sơ Ảnh rất thích luyện võ ư?”. Triệu Cảnh Trần cố hết sức bắt chuyện với Bạch Sơ Ảnh.
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, Triệu Cảnh Trần hỏi cái gì hắn sẽ đáp cái nấy, cũng không chủ động bắt chuyện với Triệu Cảnh Trần.
Cổ Thiên Thương hơi giận nhìn chằm chằm Triệu Cảnh Trần, nhớ tới dáng vẻ hắn cẩn thận ôm Ảnh vào lòng thì càng không vui, cúi đầu nói với Bạch Sơ Ảnh. “Mệt không? Chúng ta ra ngoài một chút”
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu để Cổ Thiên Thương mang giày giúp hắn, xuống giường nắm tay Cổ Thiên Thương ra ngoài.
Triệu Cảnh Trần nhìn theo bóng lưng bọn họ, khẽ búng lên trán mình, nở nụ cười bí hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]