Cửa phòng tắm mở ra, Chu Tân Hạc mặc áo tắm bước ra, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như thường, đường cong quai hàm cứng rắn, biểu cảm hờ hững tựa một vị thượng thần Tam giới vừa dâng hương tắm gội rơi xuống hồng trần.
Quan Ánh không khỏi nghi ngờ, người đàn ông tối qua ở trên giường bị cô cưỡi đến nổi cả gân xanh thật sự là vị Phật lớn trước mặt?
“Nhìn gì thế?” Chu Tân Hạc gạt nhẹ sợi tóc trên má của Quan Ánh, khuôn mặt cô đỏ bừng, chóp mũi cũng hồng hồng đáng yêu, ánh sáng vụn vỡ lay động trong ánh mắt, biểu cảm mờ mịt.
“Nhìn anh.” Hai cánh tay tinh tế nhỏ nhắn của Quan Ánh vươn ra từ trong chăn, nhẹ nhàng choàng lấy cổ người đàn ông: “Anh là ai?”
Ngón tay thon dài của Chu Tân Hạc lướt qua cằm của cô, khẽ nâng lên, nơi đáy mắt xẹt qua ý cười: “Em nói xem?”
Quan Ánh nhìn đôi mắt phượng hẹp dài trước mặt: “Tối hôm qua, là anh sao?”
Chu Tân Hạc nhíu mày, mu bàn tay đặt lên trán cô: “Ngủ đến ngốc rồi à?”
Quan Ánh: “Em là ai?”
“…” Ánh mắt Chu Tân Hạc hoang mang, khựng lại hai giây: “Sốt nhẹ?” Anh đột nhiên xốc chăn lên, tách hai chân cô ra: “Còn đau không?”
Quan Ánh:!?
Cô cố sức ngăn lại: “Không không không, em không bị sốt!”
Thấy biểu cảm hoảng sợ xoắn xuýt của cô, không giống như đang không khỏe, Chu Tân Hạc thở phào, cười nhẹ: “Che cái gì? Có chỗ nào của em mà anh chưa thấy chứ.”
Quan Ánh chui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504597/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.