Quan Ánh ngồi thẳng người, bên ngoài giả vờ bình tĩnh, cười ha ha khen ngợi: “Oa, giỏi thật nha.”
Giọng điệu của cô quá lấy lệ, cho dù Chu Niệm Niệm là một đứa ngốc cũng nghe ra được: “Không tin? Chờ đó.” Vì muốn chứng minh bản thân, cô ấy ngay lập tức bấm mở đoạn chat riêng tư ra, hiện trường nhắn tin cho người vợ “bệnh nhân” kia.
Lời nhắc tin nhắn của Quan Ánh vang lên.
Chu Niệm Niệm ngẩng đầu lên: “Ôi chao!”
“Gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên đi.” Cũng may thím hai đã trở lại.
Quan Ánh thở một hơi dài nhẹ nhõm, đặt tay dưới bàn vỗ vỗ chân của Chu Tân Hạc, ý bảo anh đừng sợ, cô sẽ không để lộ cho ai biết được bệnh tình của anh!
Chu Tân Hạc buồn cười rót cho cô một ly nước, giương mắt lên, ý cười trong mắt nhanh chóng trở nên lạnh lùng.
Chu Thần Thao ngồi đối diện nhìn chằm chằm Quan Ánh không rời mắt.
“Khụ!” Chú hai kéo căng mặt: “Không khí trong căn phòng kia không được tốt, mang hoa ra ngoài đi.”
Hoa là Chu Thần thao tặng, còn những người khác tặng đều là quà.
“Bố muốn hay không thì tùy, không muốn thì bố tự đi mà vứt.” Chu Thần Thao cà lơ phất phơ, bộc lộ tính thiếu gia sống trong nhung lụa.
Chu Niệm Niệm đứng dậy: “Con đi, con đi, đừng để cậu hai mệt. Bố, mẹ, nhớ giao hết tài sản cho con đó.”
Chú hai buồn bực nói: “Cho con, cho con hết! Bố còn trị không được nó hay sao!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ai/3504598/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.