Edit: Trang Nguyễn
Cánh tay cùng mặt bị cháy lan đến, vừa nóng rát lại đau. Lúc vào cửa sương độc vẫn bao phủ cửa soát vé bên này, vài người bảo vệ xông đến dùng thảm lớn dày trùm anh và người phụ nữ kia, sau đó bắt đầu phun thuốc.
Mùi thuốc rất gay mũi, nhưng rất thuận lợi dung hòa sương độc thành nước, nước ầm ầm rơi xuống, tính ăn mòn cũng không còn nhiều, nước từ chăn lông thẩm thấu nhỏ xuống mặt đất, chỉ còn một chút cảm giác phỏng.
"Nhanh vào bên trong đi!"
"Nhân viên y tế đâu rồi, nhanh bôi thuốc cho bọn họ đi!"
Có bảo vệ đỡ Du Hành đi vào bên trong, xốc tấm thảm dày lên, nhân viên y tế nhanh chóng kiểm tra cho anh: "Ngoại trừ mặt và tay, còn bị thương ở đâu không?"
"Chỉ có mặt và tay."
Vì vậy nhân viên y tế bảo anh kéo áo khoác xuống, cẩn thận sát trùng và bôi thuốc cho anh.
"Có thể sẽ để lại sẹo, đợi sương độc tan đi, tốt nhất cậu đến bệnh viện khám lại, làm giải phẫu có thể loại bỏ sẹo đấy."
Du Hành nói lời cảm ơn cô: "Cảm ơn chị."
"Không cần khách sáo." Nhân viên y tế có ấn tượng rất tốt với anh, dũng cảm cứu người, bôi thuốc đau đến như vậy, mặt gồ ghề như thế, cũng không than đau một lời. Tuổi còn nhỏ không nghĩ đến lại có can đảm như thế.
Mà đợi trong đại sảnh đã là một mảnh kêu la thảm thiết.
Người phụ nữ được cứu xử lý tốt miệng vết thương đến tìm anh nói lời cảm ơn, thương thế của cô càng nghiêm trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-tan-the/456481/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.