Vạn Côn đưa quả tạ cho Hà Lệ Chân, nói: “Cô thử đi.”
“Được.”
Hà Lệ Chân nhận lấy quả tạ, nhớ lại động tác của các vận động viên mình đã từng thấy trên TV, nghiêng người, gập khuỷu tay, rồi ném.
Quả tạ vạch thành một đường cong giữa không trung, cuối cùng rơi xuống vị trí cách cô vài mét, lăn lộc cộc thêm vài cái.
Vạn Côn: “…”
Hà Lệ Chân không biết phân bậc khoảng cách khi ném là bao nhiêu, tự thấymình ném cũng không tệ nên quay đầu nhìn Vạn Côn hỏi: “Có được không?”
Vạn Côn đáp: “Tàm tạm.”
Hà Lệ Chân cười khẽ, chạy tới nhặt quả tạ lên, muốn thử lại lần nữa, thấy thế Vạn Côn liền bảo: “Để tôi.”
Vạn Côn cầm lấy quả tạ từ tay Lệ Chân, tung tung hai lần, rồi cũng nghiêngngười, đẩy tay ra phía trước, nhìn vô cùng dễ dàng, quả tạ nhẹ nhàng bay về phía trước.
Hà Lệ Chân: “…” Hóa ra Vạn Côn cũng biết môn này. Cô có chút ngượng ngùng, nói: “Cậu khỏe thật”.
“Khỏe là một chuyện, cách dùng sức lại là một chuyện khác.” Vạn Côn đi nhặtlại quả tạ, Hà Lệ Chân xắn tay áo, hào hứng nói: “Để tôi thử ném lại lần nữa xem.”
“Không phải ném, mà là đẩy.” Vạn Côn sửa lại cho đúng:“Quả tạ không thể tự văng ra, dù cô có khỏe hơn nữa nó cũng không bay xa là mấy, phải đẩy, giống như vậy này.” Cậu ta vừa nói, vừa làm mẫu choHà Lệ Chân xem: “Nhìn thấy tay của tôi không, ngón cái và ngón út để hai bên của quả tạ, cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/1913700/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.