Khi Vương Lực tỉnh lại, bấy giờ cảm thấy đau đớn kêu gào thì người ta mới phát hiện ra.
Chưa tới năm giờ, xe cứu thương tới, Vương Lực bị cán đi. Từ sáng sớm,Trần Lộ chỉ toàn buồn lực hút thuốc, cả đêm anh ta rất phấn khích, tớikhi trời sáng, vẻ mặt trông lại hung tợn hơn nhiều.
Vạn Côn đi ngang qua ah ta, cúi người xuống khẽ nói: “Anh kiểu này, bô sợ người ta không biết là anh làm à?”
Trần Lộ dập tắt điếu thuốc, đi ra ngoài rửa mặt. Mấy công nhân đem đồ ăn sáng về, ngồi trong phòng bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Mấy người có ai biết gì không, sao xe cứu thương còn tới nữa vậy?”
“Phải rồi, Vương Lực bị gì vậy?”
“Nghe đâu là gãy chân.”
“Gãy chân? Nửa đêm đi tiểu mà cũng làm cho gãy chân à?”
Họ vừa nói vừa đi vào trong phòng, Vạn Côn dựa người trên giường, cũng nói theo họ: “Chắc là thấy ma rồi.”
Một người công nhân nghe thấy đắc ý nói: “Làm nhiều chuyện trái lương tâm quá mà.”
Những người này đều không phải là người của Ngô Lập Quyền đưa tới, mà có quen biết với Trương Tân, cũng đều là bằng mặt không bằng lòng với nhóm người của Ngô Lập Quyền.
“M* nó, đúng là đáng đời.” Có người nói: “Không biết bị sao rồi, nhanh chóng đi theo ông bà luôn đi.”
Vạn Côn đứng đó một lúc thì đi ra ngoài.
Tới trưa thì có tin của Vương Lực, gãy xương ống chân, ít nhất cũng mấtbốn tháng mới lành. Trần Lộ đi tới nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/1913698/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.