Cứ như vậy một lúc lâu, họ mới buông nhau ra.
Hà Lệ Chân cúiđầu nhìn mặt đất, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, trong lòng lại nghĩ,nói là luyện đẩy tạ, không biết giờ đã luyện đi đến cái gì rồi.
Vạn Côn kéo lấy tay cô, thấp giọng nói: “Muộn rồi, anh đưa em về”.
Hà Lệ Chân nhìn cậu: “Ngày mai anh…”
“Anh sẽ đi”. Vạn Côn trả lời: “Anh sẽ nói chuyện với Hồ Phi”.
Hà Lệ Chân nói: “Anh muốn tham gia đại hội thể dục thể thao à? Anh định thi môn gì?”
Vạn Côn đáp: “Chạy 100, 200 với 400 mét, năm nào anh cũng chạy mấy cáinày”. Nói xong cậu nhếch môi, nói tiếp: “Năm nào cũng đứng nhất”.
Người thiếu niên này khi đắc ý lên thì rất là xấu, khiến cho người ta nhìn mà không kìm được phì cười.
“Vậy anh phải cố gắng lên, đừng để lật thuyền trong mương thì mới lộ ra mình khoác lác”.
Vạn Côn cười vô cùng vô lại: “Thế em cho anh cái gì để cố gắng đây?”
Hà Lệ Chân hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Vạn Côn chỉ chỉ mặt: “Hôn anh một cái.”
Hà Lệ Chân nói: “Không phải vừa mới…” Nhớ tới hình ảnh kịch liệt vừa rồi,Hà Lệ Chân bất giác đỏ mặt, nói không nên lời. Vạn Côn cảm thấy da mặtcủa cô cứ như đậu hũ, vô cùng mỏng manh, chạm một cái thì vỡ. Hôm naycậu thấy cực kì mỹ mãn, cũng không đùa dai nữa, nói: “Thôi, không làmkhó em, em mang cơm cho anh là tốt rồi”.
Hà Lệ Chân nhìn cậu, hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/1913702/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.