Chương trước
Chương sau
Hai người họ sống yên bình tận hưởng những khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau thấm thoắt đã trôi qua hai năm cho đến một ngày...

Trung tâm thương mại Tân Thành...

Tống Cửu rủ Lâm Tiểu Thanh cùng đi mua sắm. Nhưng mà, haizz, lại gặp cái cảnh oái oăm thế này đây.

Hai người cùng nhau đến cửa hàng bày bán mỹ phẩm. Lâm Tiểu Thanh trở thành tư vấn tư của Tống Cửu lựa chọn những loại mỹ phẩm chăm sóc da, Tống Cửu rất sợ lão hóa, sợ nám sạm cũng như tàn nhang.

Haizzz, muôn vàn nỗi khổ của những người phun nữ sau khi sinh, sợ hỏng da, sợ chồng chê xấu, sợ sức khỏe giảm sút, vân vân và mây mây. Cho nên Tống Cửu đưa Lâm Tiểu Thanh đi shopping cùng là quyết định đúng đắn.

Đang chọn mỹ phẩm thì đối diện họ cửa hàng đồ hiệu bên kia va phải ánh mắt Tống Cửu cảnh không thể tin nổi. Tống Cửu còn phải dụi mắt lại xem mình có nhìn nhầm hay không nhưng đến khi xác định được đối tượng thì mới biết mình không nhìn nhầm.

Tống Cửu hoảng hốt kéo tay Lâm Tiểu Thanh: "Long phu nhân, kia có phải chồng cô không ? Ở bên cửa hàng đồ hiệu bên kia kìa".

Lâm Tiểu Thanh trông mắt nhìn ra xác định đúng chồng mình. Tống Cửu nổi giận: "Cái tên khốn nạn đó hồi cưới thề non hẹn biển giờ chỉ mới hai năm mà đã đuổi ong bắt bướm sao ? Phải cho hắn một bài học".

Tống Cửu định kéo Lâm Tiểu Thanh qua đó ba mặt một lời nhưng Lâm Tiểu Thanh kéo tay Tống Cửu lại âm trầm quan sát: "Thập phu nhân, bình tĩnh đi, xem xét tình hình".

"Tới giờ này mà cô vẫn bình tĩnh được ? Cô sắp mất chồng thật đó".

Lâm Tiểu Thanh mặt lạnh như tiền nói: "Không vội".

Lâm Tiểu Thanh cùng Tống Cửu đứng quan sát hành động của đôi "mèo mả gà đồng" vụng trộm sau lưng mình. Người phụ nữ kế bên hắn lựa hết món đồ này đến món đồ khác khoe ra trước mắt Long Mặc, tên đó cũng đắn đo nhiều lắm nhưng cũng rất tập trung.

Họ quay ra nhìn nhau rồi thì thầm cái gì đó vào tai nhau. Tống Cửu đứng bên cạnh nhìn ứa gan, ngứa mắt không chịu nổi muốn nhào vô đánh cho đôi cẩu nam nữ đó một trận cho bõ tức.

Còn Lâm Tiểu Thanh...

Cô im lặng sắc mặt không biến sắc.

Mà mặt không biến sắc thì mọi người biết là gì rồi đó.

"Long phu nhân, cô cứ trơ mắt nhìn hai người họ kè kè tình tứ thế mà cũng để yên không nói gì sao ? Đáng ra phải ra dạy cho đôi cẩu nam nữ đó một trận chứ ?".



Lâm Tiểu Thanh chỉ nói: "Không cần phải tự hạ thấp giá trị bản thân mình. Tôi tự khắc có cách, Thập phu nhân yên tâm".

Tống Cửu: "Tôi không hiểu cô đang nghĩ gì nữa, là tôi sẽ không có chuyện để yên như thế này đâu".

Lâm Tiểu Thanh nhếch cười nham hiểm như đã chuẩn bị cẩn thận cho đối phương một cái chết đau khổ vậy.

Dinh thự Long gia...

Tiếng "lạch cạch" đụng đũa đụng xoong chảo trong bếp, dao kéo. Cô đã lâu

rồi, từ khi gả về Long gia cô chưa vào bếp lần nào. Nhưng hôm nay lại đích thân vào bếp nấu cơm cho cả nhà khiến ai cũng lấy làm lạ.

Nhưng quanh người Lâm Tiểu Thanh mang theo sát khí ngút ngàn đáng sợ, cô cứ đanh mặt cả buổi tối khiến ai nấy trong nhà cũng đều phải nín bặt không dám hé răng nửa lời.

Đội ngũ nhà bếp đứng bên ngoài chỉ dám đưa hai con mắt ngó vào trong nhìn Lâm Tiểu Thanh đang cặm cụi trong bếp. Từng nhát dao chặt băm xuống thớt mà khiến cả đám người đứng ngoài lạnh sống lưng, nuốt ực ngụm nước bọt ngâm tăm như hến.

Long Mặc trở về chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng dao thớt băm băm chặt chặt. Bước vào sảnh thì thấy Vương Hằng Thước, lão Lâm, Long Bắc Yến, vị quản gia bên cạnh cùng mấy người hầu cứ đứng chôn chặt chân không ai cất tiếng.

Một tiếng chặt xuống thớt nữa vang lên khiến cả nhà giật mình mà kinh hãi, tim ai nấy cũng như muốn rớt cả ra ngoài. Á Viêm theo Long Mặc lâu đến vậy, việc lớn nhỏ, thậm chí giết người cũng đã làm qua nhưng sao nghe thấy tiếng này đột nhiên gai ốc cứ nổi lên từng đợt mà "cáo từ" chạy giữ mạng trước.

Long Bắc Yến nói: "Hôm nay nhà sắp có bão rồi".

Long Mặc cúi chào lão Lâm và Vương Hằng Thước rồi vào nhà bếp. Thấy toàn bộ đội ngũ nhà bếp đứng nép bên ngoài một tốp mặt kẻ nào cũng biến sắc khó coi. Hắn ngó vào trong bếp thấy cô đang "bận bịu" chuẩn bị bữa cơm gia đình.

Lâm Tiểu Thanh nhìn thấy Long Mặc nở nụ cười: "Ông chủ Long về rồi. Đợi chút, cơm sắp xong rồi".

Rồi quay sang bảo người phụ bếp: "Giúp tôi dọn ra khay nhé".

Người nào người đấy cũng răm rắp nghe lời việc ai người đó làm không nói câu nào.

Long Mặc cảm thấy có gì đó không đúng từ bước chân về, suy nghĩ một hồi chưa biết chuyện gì xảy ra. Lâm Tiểu Thanh bất cẩn bị dao cứa vào tay một vết nhưng cô không hề kêu đau. Máu chảy ra Long Mặc nhìn mà đau lòng định tiến đến cô nghiêm giọng tựa như băng: "Đứng im đó".



Long Mặc cũng trùng lại không dám trái ý mà cam tâm nhìn cô tiếp tục công việc. Vậy suy đoán của hắn là đúng, hôm nay cô có chuyện gì giận hắn rồi. Hắn hiểu tính cách phu nhân của mình, lúc giận dỗi thì sẽ không nói không rằng mà cứ im ỉm lẳng lặng không nói chuyện với hắn kể cả bao lâu đi chăng nữa hắn không mở lời nói tiếng xin lỗi thì cô cũng không thèm ngó ngàng tới.

Hắn trước kia cô như vậy là không thèm quan tâm nhưng bây giờ chỉ cần không nói chuyện một ngày cũng không chịu nổi rồi. Ở gần hắn bản ngã trước kia của hắn cứ như nhập vào cô khiến bản thân hắn cũng cảm thấy đôi phần sợ chính bản ngã đó.

Bàn ăn dọn lên, tất cả đều ngồi vào bàn. Món ăn hôm nay được nấu theo khẩu phần của từng thành viên trong gia đình. Lâm Tiểu Thanh hai năm gần đây không xuống bếp nhưng vẫn nhớ khẩu phần ăn của Vương Hằng Thước là gì, luôn chu đáo tận tìn chuẩn bị đầy đủ.

Lão Lâm là ba cô nên khẩu phần ăn không ai nắm rõ hơn cô.

Long Bắc Yến chờ khi khay đặt xuống mở ra thì mới thấy cuộc đời mỹ mãn, đều đúng là những món mà cô thích ăn: "Cảm ơn chị dâu".

Đến phần của Long Mặc được úp kín kẽ nhất cũng khiến hắn tò mò nhưng hắn tập trung vào vết sứt chảy máu trên tay cô: "Tay em bị thương rồi, đi băng bó đã".

Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Không sao đâu, ăn cơm đã, lát nữa em lên sơ cứu là được".

Lâm Tiểu Thanh mở khay thức ăn của hắn ra ai cũng phải ngã ngửa hoảng sợ. Cũng là healthy nhưng thế này lạ lắm.

Long Mặc nhìn qua một lượt khay thước của mình bàng hoàng, cứ nghĩ là súp cua hay gì đó ai ngờ...

"Lâm Tiểu Thanh, đây là gì thế ?".

Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Khổ qua, anh biết rồi còn hỏi ? Canh khổ qua, khổ qua I xào, khổ qua luộc, nước ép khổ qua. Ngon lắm đấy. Em làm "riêng" cho anh".

Long Bắc Yến ngồi bên cạnh nhìn chị dâu mình, nở nụ cười thế thôi nhưng đằng sau là bóng dáng là Diêm Vương thật đấy. Đây là án tử hình phải không ?

Quả này anh tôi hết cứu rồi.

Long Mặc hơi hoảng, mặt mày tái mét định quay ra hỏi đáp thắc mắc trong lòng mình, Lâm Tiểu Thanh cúi xuống thì thầm bên tai Long Mặc mấy chữ: "Đuổi hoa bắt bướm, lời nói gió bay".

Long Mặc ngấm ngầm lại mấy câu chữ suy đoán ra chuyện gì rồi. Lâm Tiểu Thanh choàng tay qua cổ Long Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoang mang hãi hùng của hắn nói: "Phải nhớ ăn hết đấy. Đừng phụ công em nấu".

Lâm Tiểu Thanh ra ám hiệu với Long Bắc Yến, Long Bắc Yến lập tức hiểu. Lâm Tiểu Thanh bàn giao việc xong xuôi lập tức lên trên lầu. Có sự giám sát của cả gia tộc Long Mặc không muốn ăn cũng phải ăn cho bằng hết chỗ khổ qua đấy.

Đúng là phụ nữ ghi thù luôn âm hiểm như vậy, quả thật đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.