Lâm Tiểu Thanh nghẹn ngào mím môi giấu đi tiếng khóc, chớp mắt một cái nước mắt lại trào ra chảy dài trên má: 
"Hơn cả đồng ý". 
Long Mặc mỉm cười hạnh phúc, khóe mắt hắn bống đỏ lên không kìm được hắn hôn lên làn môi mỏng của Lâm Tiểu Thanh chiếm hữu sâu thằm. Môi lưỡi chạm nhau giao hòa mãnh liệt, vừa mạnh mẽ vừa yếu mềm ôn nhu. 
Lão Lâm và Á Viêm thả lỏng, cười hạnh phúc. Lúc này Long Bắc Yến chạy tới trong dáng vẻ hốt hoảng nhưng khi chứng kiến cảnh này cô mới thở phào nhẹ nhõm mà không giấu nổi nụ cười chúc phúc. 
Hắn là Long Mặc tự cao tự đại, bá đạo ngang tàng, muốn có là phải có, sự chiếm hữu bao trùm lấy cả hai người, ngấu nghiến đồi môi của đối phương. Rời cánh môi của Lâm Tiểu Thanh, nhìn người con gái kia vẫn còn khóc, nhìn đôi mắt đã sưng tấy lên mà xót xa. 
Hắn chạm tay ngăn lẩy, hắn nhẹ lau đi những giọt nước mắt cho cô: "Đừng khóc". 
Cô khàn giọng gọi hắn: "Ông chủ Long...". 
Điều cô vẫn chưa thay đổi, cô vẫn chưa gọi tên hắn bao giờ chỉ trừ khi hắn quá đáng hành hạ cô ra thì tên hắn mới được bật ra từ miệng cô một cách hung dữ, ngang tằng. 
"Gọi tên. Sau này phải gọi tên, đó là lệnh". 
Ôn nhu với Lâm Tiểu Thanh bằng cách bá đạo này chỉ có hắn mà thôi. Lâm Tiểu Thanh khẽ bật cười gật đầu đáp lại. Cô dường như đã thấm mệt, dựa đầu mình vào ngực hắn, nghe rõ nhịp tim của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646842/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.