Đồng hồ trở về số không, một tiếng nổ đoàng, căn nhà hoang dần sụp xuống ngay trước mắt mọi người, khói bụi mịt mù dày đặc. Tiếng nổ vang khiến tai cô không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào xung quanh nữa. Tai cô chỉ còn vọng những tiếng ù ù, tuyệt vọng thả sức ùa vào lòng. Nước mắt trực cứ tuôn ra như mưa, miệng cô ú a ú ơ gọi tên hắn. 
Cô chạy tới đống gạch vụn kia tìm hắn, miệng không ngừng kêu tên: "Ông chủ, anh đừng dọa tôi, anh mau ra đây đi". 
Tay cô đào bới đống gạch vụn, trên mặt nước mắt nước mũi lem luốc, sợ hãi lo lắng. Cô đang cố níu lại sợi dây hi vọng mong manh rằng có thể tìm được Long Mặc. Cô cứ bới cứ bới, ai nấy nhìn bóng lưng nhỏ bé kia mà mà đau lòng trong thất vọng, bất lực. 
Đôi tay cô đã nhuộm máu trầy xước nhưng cô vẫn cố hi vọng mà tìm kiếm. Tiếng khóc át tiếng gọi, tiếng khóc đau đến xé lòng: "Anh mau ra đây, ra đây đi, ông chủ Long". 
Tuyệt vọng đau đớn, vừa thấm mệt cô khóc đến sắp ngất, cô gào tên hắn: "Long Mặc, anh mau ra đây". 
Không một lời hồi âm từ người kia, giống như người kia đã biến mất vĩnh viễn. Cô ân hận, cô đau đớn, lồng ngực tức đến khó thở, tim mình như bị bóp nghẹt lại. Hắn thật sự chết rồi sao ? 
Nếu biết có ngày hôm nay thì đêm ấy cô sẽ không nói ra những lời tổn thương như thế, sẽ không khiến hắn phải ngậm ngùi đau lòng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646841/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.