Long Mặc và Á Viêm đến từ bao giờ. Vest mặc chỉnh tề, phong thái lịch lãm sang trọng, đường nét khuôn mặt hắn nam tính, cuốn hút vô cùng. Hắn hài hòa nở nụ cười tiến gần hơn hai người, hắn cúi người chào ba cô: "Ba vợ".
Một tiếng "ba vợ" trầm thấp khiến lão Lâm điếng người sởn gai ốc mà lúng túng. Á Viêm đứng ngay cạnh bụp miệng cười nhỏ, Lâm Tiểu Thanh cũng bất lực cười nhìn hẳn.
Lão Lâm bối rối: "À, ông chủ Long, không...không dám...".
Long Mặc nói: "Sau này ba cứ gọi là Long Mặc được rồi. Con có chuyện muốn nói riêng với phu nhân".
"Ơ...ơ..." - Lão Lâm ngơ ngác.
"Á Viêm, đưa ba vợ tôi đi dạo thay phu nhân".
"Vâng, ông chủ".
Lão Lâm không an tâm nói với: "Đừng làm hại con bé".
Á Viêm đẩy lão Lâm lánh đi nhường lại khoảng không gian cho hai người. Đợi Á Viêm và lão Lâm rời đi, hai người mới có thể thả lỏng. Long Mặc chú ý đến vết thương trên cổ Lâm Tiều Thanh, vết thương vẫn còn băng lại chưa khỏi hẳn. Hắn đưa tay lên nhẹ chạm vào, bất an đau lòng: "Còn đau không ?".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười trìu mến, vươn tay lên chạm vào bàn tay lớn của hắn: "Không hề. Sắp lành rồi".
Long Mặc cuối cùng cũng giãn cơ mặt được một chút rồi.
"Không phải ông chủ như anh rất bận sao? Lẽ nào lại rảnh rồi ?".
Long Mặc khẽ nhếch khuôn miệng: "Dù bận thế nào cũng phải đến thăm phu nhân".
Cô bĩu môi: "Ai muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646843/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.