Long Mặc nằm trên giường bên cạnh bộ lễ phục dạ hội trắng mà cô mặc tối nay. Hương của cô vẫn còn trên váy, hắn ôm lấy bộ lễ phục, vò nát trong lòng như thể đang ôm lấy cô.
Hôm nay cô là người đẹp nhất trong mắt hắn, là bông tuyết trắng tinh mềm mại, là tinh quang rực sáng bên cạnh hắn.
Cô bắt taxi về làng chài. Trên đường đi Lâm Tiểu Thanh suy nghĩ rất nhiều điều, trầm ngâm. Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh lặng chuyển sắc thêm sầm lại, làn gió đêm man mát của miền thành phố gần biển thổi lướt qua lan da mình như đang xoa dịu nổi đau quá khứ.
Lâm Tiểu Thanh tựa đầu vào ghế, nhìn ra ngoài không lấy chớp mắt, tĩnh lặng để suy xét rồi chợt mỉm cười như một cách biết ơn về quá khứ đã qua.
Hôm sau...
Làng chài Vịnh Cảng Đông...
Lâm Tiểu Thanh mở quán như mọi lần bận bịu dọn dẹp chuẩn bị đón vị khách đầu tiên. Đồ Hạng Vũ ghé thăm ba và cô, nhân tiện giúp cô dọn tiệm. Thấy hôm qua cô về muộn cũng lấy làm lạ, anh hỏi: "Đêm qua có việc bận lắm sao ? Thấy em về muộn".
"Một người bạn cần giúp nên em giúp thôi".
Anh khá ngạc nhiên: "Bạn ? Từ khi em đến đây sao anh chưa nghe em nhắc qua người bạn nào thế? Liệu anh có quen không ?".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười ôn hòa: "Sao có thể ? Người bạn này cũng rất bận, hiếm khi thấy anh ta mở miệng nói giúp đỡ. Nhưng mà bọn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646826/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.