Lâm Tiểu Thanh ngước mắt nhìn hắn, đôi đồng tử sâu thằm kia hiện lên bóng hình cô, gương mặt thoáng đờ đẫn đó của cô. Đôi đồng tử đỏ ấy không còn cuồn cuộn sát khí đáng sợ, nó trở nên hiền hòa, trìu mến, ấm áp mà dễ chịu. Đôi lúc có chút buồn rầu, ưu tư sâu lắng.
Á Viêm nhìn hai người họ tình cảm qua gương chiếu hậu hí hửng không dám bật cười.
Lâm Tiểu Thanh nhìn vào ánh mắt kia không còn sự trêu đùa, không còn nguy hiểm. Đôi mắt ấy lúc này như đang khẩn cầu một điều gì đó ấp ủ kín đáo trong tâm tư người lúc này mà dường như hắn không có đủ dũng khí để nói lên.
Lúc này, Long Mặc cảm thấy bản thân mình hèn mọn đến mức nào khi phải cần hơi ấm, tình thương của một người con gái, tha thiết cầu mong đến nhường này. Tay hắn vẫn giữ lấy cô, nhẹ siết lấy bả vai gầy của cô. Hắn đang mong điều gì, cần điều gì đó từ cô. Là một chút ấm áp, một chút gần gũi để hắn có thể yên tâm, trái tim hắn ngập tràn khao khát.
Chỉ có lúc này thôi.
Liệu cô có cho hắn không ?
Lâm Tiểu Thanh do dự một lúc lâu cảm thấy hắn lúc này có chút đáng thương, không còn cảm thấy nguy hiểm gì gây hại cô mới yên tâm gần hắn. Trái tim hắn như nở rộ như nhận được tinh quang ấm áp, khuôn miệng hay nói những lời độc miệng khẽ cười an tâm. Cô ngồi lặng thinh ngay bên hắn, mặc cho tay hắn vẫn ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646825/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.