Tỉnh dậy, Tô Tô cảm thấy không biết đã ngủ bao nhiêu lâu. Tiểu Ái ở bên cạnh đã dậy rồi, cô bé đang ngồi ăn một củ khoai tây lớn. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Tô Tô khiến cho cô vô cùng thoải mái.
Tiểu Ái vươn đôi tay bé nhỏ ra, rắn chúa Chíp Bông màu đỏ vẫn cuộn trên cổ tay. Bàn tay nhỏ bé đặt lên trán Tô Tô giống như khi cổ vuốt trán Tiểu Ái lúc cô bé mới tỉnh dậy, Tiểu Ái nói một câu như bà cụ non:
“Mẹ ngoan, dậy ăn cơm”
Sau đó Tiểu Ái đưa củ khoai tây đang gặm nham nhở đến bên miệng Tô Tô, rõ ràng là muốn đút cho cô ăn.
Tô Tô cười há mồm cắn một miếng thật to củ khoai tây trong tay Tiểu Ái, vừa ăn vừa nói: “Cha con đâu?”
“Cha kia kìa.”
Tiểu Ái chỉ ngón tay ra ngoài cửa sổ, chỉ chỗ Diệp Dục. Tô Tổ nghiêng đầu nhìn ra, Diệp Dục mặc một bộ đồ rằn ri đang nói gì đấy với Sở Hiên và Vương Quân. Cô xuống xe, để cho Tiểu Ái và Chíp Bông chờ trong xe, đi về phía Diệp Dục.
“Cô dậy rồi à Tô Tô?”
Sở Hiên cười nịnh nọt bắt chuyện với Tô Tô. Tô Tô gật đầu nhìn Vương Quân, Vương Quân đen hơn rất nhiều cũng gầy hơn rất nhiều so với trí nhớ của cô. Tâm tình của anh ta cũng có vẻ không tốt lắm, có thể là do bị treo lâu trong tổ kiến nên bị ám ảnh tâm lý khá nặng.
Thừa dịp Diệp Dục và Sở Hiên đang nói chuyện trên trời dưới đất, Tô Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848954/chuong-644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.