Chương trước
Chương sau
Trong mấy người sống sót có một dị năng giả cấp ba hệ thổ tên là Vương Quân. Sở Hiên có ý mời anh ta ở lại nhưng Vương Quân từ chối.
Trời sáng lên, đội ngũ của Sở Hiên bắt đầu nhổ trại. Bọn họ phải tiếp tục đi về hướng đông. Nghe thấy bên ngoài xe ồn ào, Tô Tô từ từ tỉnh dậy. Diệp Dục nằm bên cạnh cô đã dậy từ lâu, đang nằm trong xe trao đổi với mấy người đồng đội qua đồng hồ đeo tay.
Dục nghiêng đầu nhìn Tô Tô rồi lại quay lại nhìn đồng hồ, nói với Tô Tô rằng: “Người của Sở Hiện bắt đầu nhổ trại rồi, chúng ta đi như thế nào đây? Về thôn Bát Phương hay đến Thanh thành?”
“Thôn Bát Phương...” Tổ Tổ do dự suy nghĩ một lúc, bỗng nhớ đến một chuyện, “Diệp Dục, có phải tôi đã lên giường với Trần Huyền Vũ rồi không?”
Diệp Dục hóa đá một hồi lâu, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Tô Tô. Chẳng rõ anh tức hay không, đau lòng hay thế nào mà lại hỏi cổ, “Bao giờ?”
“Bao giờ ư?” Tô Tô ngồi dậy, kéo chăn lại cho Tiểu Ái, suy nghĩ rồi nói, “Hình như là trước khi trí nhớ của tôi bị xáo trộn, có phải mọi người muốn đi đánh Tây thành không? Đúng, chắc là khi đó, lên giường với Trần Huyền Vũ vô số lần ở những nơi khác nhau, ở những thời điểm khác nhau?
Chuyện này cũng không biết là thật hay giả. Cô muốn nói chuyện thẳng thắn với Diệp Dục. Diệp Dục có thể chấp nhận được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì chia tay. Dù sao bây giờ thù của cô cũng đã báo, cô nhìn dạng người như Diệp Dục không giống sẽ ôm theo trẻ con. Lúc sáng mặc áo cho Tiểu Ái còn mất hơn nửa tiếng nên cô đi sẽ mang theo Tiểu Ái. Từ nay về sau, cổ và Diệp Dục mỗi người một ngày anh đi đường anh tôi đi đường tôi, bình an là tốt rồi.
Diệp Dục cũng ngồi dậy, ngồi song song chung một chỗ với Tô Tô. Anh cúi đầu tính toán thời gian thật nhanh, nghi ngờ nói, “Không đúng, từ lúc bọn anh đi đánh Tây thành đến lúc anh trở về tìm em chỉ có một buổi chiều. Anh tìm em, tìm được em cũng chỉ mất mấy ngày. Trong thời gian đó Trần Huyền Vũ đã bị em giết rồi, làm sao em có thể lên giường với Trần Huyền Vũ vô số lần hết chỗ này đến chỗ khác, lần này đến lần khác được?”
“Hả? Đánh nhanh như vậy ư? Các anh giết bao nhiêu dị năng giả cao cấp?”.
Tô Tô nghi hoặc nhìn Diệp Dục. Cô nhớ rõ Diệp Dục dẫn mười lăm ngàn người đi Tây thành bởi vì Trần Huyền Vũ phái vô số dị năng giả cao cấp đến cướp đồ viện trợ của mười lăm ngàn người. Vì sao không mất đến hai giờ đồng hồ đã có thể hạ được Tây thành?
“Bao nhiêu dị năng giả cao cấp?” Diệp Dục hừ một tiếng, khịt mũi coi thường, “Tất cả đều là do Trần Huyền Vũ sửa lại ký ức của Bạch Hằng hù dọa chúng ta thôi. Dị năng giả quả thực có nhưng chỉ có vài tên thôi, còn lại đều là người thường hết. Bọn anh đánh hạ Tây thành mất có nửa giờ.”
Lúc đó dị năng của Trần Huyền Vũ mới chỉ có cấp ba thôi, làm sao hắn có thể khống chế nhiều dị năng giả như vậy được? Sau khi lén lút hạ độc, đánh hết người của Bạch Hằng, Trần Huyền Vũ lập tức sửa lại ký ức của Bạch Hằng và hai người đồng đội kia, để cho Bạch Hằng nói với Tô Tô là toàn bộ người trong Tây thành đều là dị năng giả cao cấp. Mục đích của hắn quả thực là khiến cho Tô Tô dẫn mười lăm ngàn người đi cầu số ba của Tương thành, để cho Trần Huyền Vũ có đầy đủ thời gian di dời đô ở Tây thành.
Nhóm Diệp Dục đánh Tây thành xong thấy mãi mà Tô Tô không mang nốt phụ nữ, người già và trẻ em đến lập tức quay trở về tìm. Trong thời gian này Tô Tô giết Trần Huyền Vũ rồi mang theo trí nhớ hỗn loạn đi mất. Trước khi giết Trần Huyền Vũ còn phải tốn thời gian giải quyết rất nhiều thuộc hạ của hắn, cô lấy đâu ra thời gian mà lên giường với Trần Huyền Vũ? Lại còn lên giường vô số lần ở những chỗ khác nhau, lúc khác nhau?!!
Huống chi Trần Huyền Vũ mới cấp ba, hắn muốn vượt cấp sửa chữa ký ức của Tô Tô đã vô cùng vất vả rồi, lấy đầu ra sức mà lăn lộn trên giường với Tô Tô:
Nói đến đây, trong lòng Diệp Dục vô cùng tức giận. Anh dường như thấy được hình ảnh Trần Huyền Vũ sửa chữa trong đầu Tô Tô, những hình ảnh vô cùng dâm tà. Rõ ràng không phát sinh bất cứ chuyện gì, Trần Huyền Vũ lại có thể làm cho trí nhớ của Tô Tô xáo trộn, cho rằng chuyện đó đã thực sự xảy ra. Diệp Dục hận không thể làm cho Trần Huyền Vũ sống lại, tự mình đâm hắn từng dao một đến chết.
Sự tức giận của Diệp Dục là nhằm vào Trần Huyền Vũ nhưng anh cũng không dám bộc lộ ra ngoài mình đang tức giận. Thứ nhất là Tiểu Ái đang ngủ cạnh Tô Tô. Thứ hai là trạng thái tinh thần bây giờ của Tô Tô càng ngày càng tốt lên, nhưng cảm giác xa lạ đối với anh vẫn còn y như cũ. Bình thường anh ôm cô, cô luôn tỏ ra nhẫn nại kiềm chế. Diệp Dục sợ sự tức giận của mình sẽ khiến Tô Tô chạy mất.
“Em nghỉ ngơi đi cho khỏe, ngủ nhiều đầu óc mới tốt lên được, rất nhiều chuyện không như em nghĩ đâu. Anh cũng không biết trí nhớ của em xáo trộn đến mức nào rồi nữa nhưng anh có trách nhiệm nói cho em biết, em không lên giường với Trần Huyền Vũ. Hãy tin anh, anh là người đàn ông của em, người đàn ông duy nhất trong cuộc đời này”
Diệp Dục đưa tay kéo lấy đôi vai gầy nhỏ của Tô Tô, để cô dựa vào lồng ngực rộng lớn vững chãi của anh. Sau đó anh xoay người cô lại, cầm chặt tay cô, khẽ đau lòng thở dài:
“Xin lỗi, anh đã không bảo vệ em thật tốt, để cho em bị tổn thương lớn như vậy?
Anh cảm thấy rất hổ thẹn. Là đàn ông, anh không thẹn với trời không thẹn với đất, không thẹn với anh em, không thẹn với quê hương đất nước. Nhưng là người đàn ông của Tô Tô, anh vô cùng hổ thẹn. Bởi vì anh dường như đã quá tin tưởng Tô Tô, luôn cho rằng người phụ nữ của anh vô địch thiên hạ nên đã để Tô Tô và nhóm phụ nữ, người già, trẻ em ở lại sau cùng. Khi đó anh đã nghĩ cái gì? Anh nghĩ để cho Tô Tô bảo vệ đám người già, phụ nữ và trẻ nhỏ?
Nhưng Tô Tô cũng chỉ là một người phụ nữ, cô cũng có lúc bị thương chật vật, cô cũng sẽ gặp phải những khó khăn không thể giải quyết. Cô không phải là một người đàn ông, không phải là một người lính. Cô chỉ là một người mẹ, một người phụ nữ thôi. Thời điểm cô bị một đám đàn ông vây đánh, Diệp Dục ở đâu? Lúc cô bị Trần Huyền Vũ xáo trộn trí nhớ, Diệp Dục đang ở đâu???
Tô Tô suy nghĩ một lúc thấy Diệp Dục nói cũng đúng. Cô tránh ra khỏi ôm ấp của Diệp Dục, nằm trở lại, nhắm mắt nói với Diệp Dục, “Thực ra tôi cũng biết là giả. Thật thật giả giả sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng thôi. Tôi ngủ một lúc đây, mỗi lần ngủ dậy lại cảm giác mình bình thường hơn một ít”
Ngủ để cho não được nghỉ ngơi là cách tốt nhất. Tuy Trần Huyền Vũ đã chết nhưng não bị hắn tổn thương cũng cần một quá trình chữa trị. Ban đầu trí nhớ của Tô Tô hỗn loạn, chữa trị đến bây giờ cơ bản đã phân biệt được ký ức trong đầu thật hay giả, bản thân cũng có dấu hiệu phục hồi hoàn toàn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.