Nghe có tiếng gọi mình, Tiểu Ái đang chơi với rắn chúa ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen láy nhìn Mộc Dương. Không biết Tiểu Ái nghĩ gì mà lại tiếp tục cúi xuống chơi với Chíp Bông. “Tiểu Ái” Mộc Dương lại gọi. Tiểu Ái lại ngẩng đầu nhìn. Thấy Mộc Dương đưa tay định ôm mình, Tiểu Ái đưa Chíp Bông tỏ vẻ sẽ cho Chíp Bông cắn Mộc Dương, hét lên gọi Tô Tô: “Không muốn không muốn không muốn...” Con bé không muốn Mộc Dương ôm mình. Mộc Dương buồn bực, gương mặt đẹp trai có vẻ mất mát. Thằng bé thả hai tay xuống, đứng cạnh cửa xe, chờ Tô Tô bế Tiểu Ái xuống. Mộc Dương như đứa bé to xác đã làm sai, đầu còn dáng vẻ hung thần sát ác trong lời đồn? “Tô Tô, Tô Tổ à...” Có tiếng khóc vang lên. Tô Tô ngẩng đầu, thì ra là Lý Tiểu Vũ đang gọi cổ. Cạnh Lý Tiểu Vũ là anh Bì cũng đang khó kìm sự xúc động. Hai người tiến lên, nếu không phải Tiểu Ái đang nằm trong lòng Tổ Tô thì cả hai chắc sẽ ôm cố chạy vòng quanh để thể hiện sự vui mừng. Tô Tô cũng rất vui. Cô vẫn nhớ Lý Tiểu Vũ và anh Bì, nhưng hình như thiếu gì đó. Tổ Tổ cười với hai người sau đó nhìn về phía sau. Lý Tiểu Vũ giải thích, “Cầu số ba loạn quá, nhiều thành phần phức tạp. Cha mẹ cô được Mộc Dương cho đưa về thôn Bát Phương. Bác sĩ Trạc đi trước. Mọi người dẫn Tiểu Ái qua cầu số ba nghỉ ngơi, sau đó chúng tôi sắp xếp đưa cả nhà về thôn Bát Phương” Cô bảo thấy thiếu gì đó mà, hóa ra là trong những người ra đón mình không có cha mẹ cô! Tô Tô chợt nhận ra, lòng cảm thấy phức tạp. Đã nhiều ngày rồi, cô cũng biết cha mẹ mình còn sống, hôm nay càng chắc chắn, thế mà cô không hề bất ngờ chút nào, cứ như cha mẹ cô vốn nên sống sót vậy. Lý Tiểu Vũ, Diệp Dục và anh Bì tiếp tục trò chuyện với nhau. Tô Tô lắng tai nghe. Những gương mặt này thật tươi mới, cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Sau đó, Diệp Dục ôm vai cô đưa lên xe, Mộc Dương ngồi ghế phụ lái, xe khởi động tiến vào giới tuyến quân sự, đi tiếp một đoạn đường là đến thị trấn bên cầu số ba. Trước mạt thế, thị trấn này cũng là một điểm du lịch, thiết kế từ cây cầu bắc qua sông đến dòng nước uốn quanh thị trấn, cành liễu bên bờ lả lướt đều rất đẹp. Bây giờ, nguyên một đội quân của Mộc Dương ở đây, có người đang chờ xuất phát, có người vừa chinh chiến chờ về. Bọn họ đặt trong này một đội tiếp viện, sau đó lên xe đi về phía tây. Trên đường vào trong thị trấn, Tô Tô thấy rất nhiều người chăm chú nhìn mình. Những người này gia nhập thôn Bát Phương sau khi cô đến Xuân thành, chỉ từng nghe tên chưa thấy mặt nên khi có tin đồn Tô Tô quay về, tất cả đều ra hai bên đường nhìn thốn trưởng thôn Bát Phương nổi tiếng khắp nơi này xem thế nào. Dần dần có người cúi chào Tô Tô, một người cúi, nhiều người cúi. Tuy không ai thấy rõ Tổ Tô mặt mũi dài ngắn ra sao nhưng tất cả đều hướng về đây, bọn họ cũng phải tỏ sự tôn kính của mình. Mộc Dương không để ý người hai bên đường, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày quay lại nhìn Tiểu Ái rồi lại nhìn cửa sổ xe Tiểu Ái, thấy chắc chắn là đã dán lớp phản quang rồi mới không quay đầu nữa, tiếp tục chỉ đường cho Diệp Dục. Mộc Dương không lo được chuyện người khác. Tô Tô và Diệp Dục có dị năng cao hơn cậu, Mộc Dương không phải lo cho họ. Cậu chỉ lo Tiểu Ái bị lộ mặt với người ngoài. Nơi này là tiền tuyến giao chiến, Mộc Dương không chắc có bao nhiều nội gián của phe Lý Oánh nên không muốn Tiểu Ái xuất hiện nơi công cộng. Xe nhanh chóng lái vào khu trung tâm chỉ huy quân sự của Mộc Dương. Đây là giáo đường kiểu u duy nhất trong thị trấn nhỏ này. Có mấy chiếc ô tô chạy bằng điện đậu trên thảm cỏ ngoài giáo đường, có cả bộ sạc điện. Những quân lính canh gác ở đây đều là lính mới luyện của Mộc Dương. Bọn họ mặc bộ đồ dệt từ tơ của tằm biến dị, trang bị đầy đủ, đi tuần tra bên ngoài giáo đường. Thấy Diệp Dục lái xe đến, tất cả cùng dừng lại, cúi chào với Tô Tô trong xe Xe dừng lại ở của giáo đường, Diệp Dục và Mộc Dương xuống xe, hai người đến hai bên cửa sau mở cửa. Mộc Dương mở bên Tiểu Ái, Diệp Dục mở bên Tô Tô. Hai người cùng mở cánh cửa ra. Tiểu Ái thấy Mộc Dương định bể mình ra thì lại ôm lấy Tô Tô, đánh tay Mộc Dương: “Không muốn không muốn...” Tô Tô cười với Mộc Dương có vẻ buồn bã, bế Tiểu Ái, tay kia đưa Diệp Dục để Diệp Dục đỡ hai mẹ con xuống xe. Mộc Dương lặng lẽ cúi đầu, vô cùng cô đơn. “Diệp Chân Chất!” Từ cửa giáo đường rộng mở, Hộ Pháp chạy ra kêu to. Thư Sinh, Thầy Bói cũng mặc bộ rằn ri mới, vũ trang đầy đủ ra theo. Diệp Dục nghiêng đầu nhìn, Hộ Pháp hưng phấn dang hai tay ra như định ôm anh. Anh thả tay Tô Tô, giơ chân định đá “chú em” của Hộ Pháp thì Thư Sinh vòng ra sau lưng, nhảy lên lưng anh hét lên: “Đánh anh ấy, nhanh... tôi giữ được rồi...” “Chết tiệt, thả ra mau... Vừa về đã đòi đánh nhau, ngứa đòn à!!!” Diệp Dục quay người mà Thư Sinh không rơi xuống. Hộ Pháp lao lên đè lên trên Thư Sinh. Diệp Dục gầm lên “A...”, lưng cõng hai người, quát: “Buồn nôn quá đi mất! Lên từng người chứ?” Thầy Bói nhìn nhã nhặn hơn hai người kia nhưng cũng không nhàn rỗi, bước lên ôm Diệp Dục, móc chân vào hông Diệp Dục, còn giơ tay đấm anh một cú không nặng không nhẹ: “Này thì chơi này... này thì chơi này... Chả làm gì cũng đi Xuân thành rõ là lâu không về... Sao chưa đứt chân đứt tay đã quay lại rồi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]