“Thăng chức cho cô ta, rồi cho cô ta phụ trách kêu gọi dị năng giả trong biệt thự Quả Táo,” Sĩ quan chỉ huy chột mắt hơi cúi đầu, nhìn ba người nước đang giẫm lên đống zombie ngoài cửa sổ, rồi lại ra lệnh, “Còn nữa, đặc biệt tra xem dị năng giả hệ thủy có thể triệu hồi ba người nước kia là ai. Dị năng giả hệ thủy mạnh như thế, để lưu lạc bên ngoài thật đáng tiếc.” “Vâng!” Người quân nhân đằng sau đứng nghiêm trang nhận lệnh, sau đó, đưa tập tài liệu trong tay cho người đàn ông độc nhãn, “Chỉ huy, lúc thuộc hạ điều tra biệt thự Quả Táo phát hiện ra một chuyện rất thú vị, ngài xem!” Nghe người quân nhân nói đầy hào hứng, người đàn ông độc nhãn quay người lại, nhận tập tài liệu, vừa nhìn đã thấy trang đầu tiên là hồ sơ cá nhân của Diệp Dục, hắn ta bật cười thành tiếng, nhỏ giọng nói: “Lũ này thật tốt số, thế mà vẫn chưa chết. Dị năng hệ hỏa...?!” Chưa xem hết tập hồ sơ, chỉ huy độc nhãn đã đóng cái “bộp”, hắn ta quay người, đôi giày quân đội màu đen sáng bóng giẫm trên nền gạch, ra lệnh, “Gọi đội cảm tử nhanh chóng về đội báo cáo!” “Vâng!!!” Tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong phòng, tràn đầy sự chắc chắn, tựa như không hề quan tâm Diệp Dục có tiếp nhận lệnh này không. Lúc này Tô Tô trên đường đã chỉ huy ba người nước mở đường thành công, đối mặt với súng đạn đằng trước đang nghênh đón, Trạc Thế Giai lái xe tông thẳng vào cột chắn xe, xe tải đằng sau cũng đi theo cô, vội vàng đâm vào cột chắn xe. Sau đó họ bị một quân y mặc đồ quân nhân, bên ngoài khoác áo blue trắng chắn lại. Vị quân nhân này cầm nhiệt kế điện tử trong tay tiến lên đo nhiệt độ cho Trạc Thế Giai và Tô Tô, rồi sau khi ghi lại tên tuổi, địa chỉ và thân nhiệt xong thì cho xe qua. Lúc xe rời đi, Tô Tô ngồi trên ghế phụ lái quay ra đằng sau nhìn, những anh lính quân đội bắt đầu bỏ cột chắn xe đi, bọn họ đẩy cột chắn xe đó lên phía trước từng chút một. Mặc dù cả ngày cũng không tiến lên được mấy mét, nhưng tổng thể khu an toàn đã rộng ra thấy rõ. Qua vài hôm nữa, quân đội lại đưa những người còn sống vào chắc chắn sẽ thu một số lượng nhất định tinh hạch và đồ đạc, hơn nữa theo tiến trình lịch sử, chỉ e rằng quân đội sớm đã bắt đầu kêu gọi dị năng giả. Căn cứ được thành lập vào khoảng năm đầu tiên của mạt thế, mà Tương thành là một trong những căn cứ được thành lập sớm nhất ở phía nam. Có điều căn cứ ở Tương thành không phải một trong số bốn căn cứ lớn ở mạt thế trong tương lai bởi vì nó chỉ tồn tại được hai ba năm, cuối cùng cũng hoàn toàn bị dòng sông lịch sử vùi lấp. Nếu thực sự để mà nói thì căn cứ Tương thành là một trong số những căn cứ mô hình nhỏ được thành lập sớm nhất mạt thế, lúc đó thủ lĩnh của đám lính đó là một sĩ quan chỉ huy khoảng ba mươi tuổi, tên là Lã Ấn, có dị năng điều khiển động vật. Hắn là người lạnh lùng vô tình, cùng một kiểu người với Lý Oánh, hơn nữa có khả năng còn đáng sợ hơn Lý Oánh, Tô Tô không thích giao du với loại người như thế. Chuyện này phải nói từ sau khi Lã Ấn kêu gọi dị năng giả trong quần chúng nhân dân, lúc đó hắn hứa với dị năng giả sẽ đưa những người này vào biên chế quân đội, mỗi tháng cấp quân lương, chăm sóc gia đình người thân và những chính sách phúc lợi, ưu đãi sau khi căn cứ được thành lập, thu hút được rất đông dị năng giả gia nhập đội quân của hắn. Những dị năng giả hắn kêu gọi được, thành lập một đội độc lập tên là đội dị năng tiên phong. Đội dị năng tiên phong là gì, chính là giống như Tạ Hào Thế làm trước đây, dị năng giả đi trước mở đường, những binh lính bình thường bắn súng ở sau. Sau khi đội dị năng tiên phong hình thành, trong khoảng thời gian hai năm sau mạt thế, Lã Ấn đúng là đã thực hiện được lời hứa. Lúc căn cứ thành lập, hắn đã cho những dị năng giả rất nhiều ưu đãi, nhưng đồng thời cũng dùng chính sách ưu đãi đó để từng bước kìm hãm những dị năng giả đó. Những đãi ngộ đó bề ngoài hào nhoáng nhưng thực chất lại vô cùng nguy hiểm. Có rất nhiều sự việc có lẽ còn đang trong lúc diễn ra nên chưa biết, nhưng Tô Tô là một người trùng sinh nên cô đứng ở góc độ của người từng trải nhìn lại sự kiện lịch sử. Loại người giống như Lã Ấn không cam chịu, dã tâm cực lớn, vì thế dùng mọi cách để dụ dỗ những dị năng giả đó lao vào chỗ nguy hiểm. Cái gì mà bảo vệ căn cứ, diệt trừ hiểm họa ngầm, thực ra nhiều khi có những nguy hiểm có thể tránh được nhưng Lã Ấn lại vì cái lợi trước mắt mà không màng sống chết đẩy những dị năng giả về phía trước, hắn vốn không coi trọng mạng sống của người khác. Lẽ ra căn cứ Tương thành cũng không bị suy tàn nhanh như thế, là do Lã Ấn bóc lột quá độc ác các dị năng giả. Tốc độ phát triển của căn cứ quá nhanh, dẫn tới căn cứ mới thành lập được hai năm, số lượng dị năng giả vốn ít ỏi đã bị chết gần hết, chỉ còn vài người còn sống bởi vì quá hiểu rõ nên không chịu sự bóc lột của Lã Ấn, họ chạy trốn được thì chạy, cuối cùng căn cứ Tương thành cứ thế từ từ suy tàn. Tất nhiên người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, có thể nói lúc đầu phần lớn dị năng giả tự nguyện để Lã Ấn lợi dụng. Điều đó không quan trọng, vì Lã Ấn đưa ra các loại chính sách ưu đãi, họ có thể không cần mạng sống của mình, có thể xông vào những chỗ nguy hiểm, nhưng tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới Tô Tô. Thứ cô mưu cầu là sự yên ổn, bình an, là một gia đình khỏe mạnh bình thường, bắt cô bụng to mà xông pha chiến đấu ư?! Có cho cô một núi tinh hạch to cô cũng không đi! Kiếp trước Tô Tô nhát gan, ban đầu còn không biết mình có dị năng, mỗi ngày đều sống như đại đa số những người bình thường hiện nay, ngoài tháo chạy là nghĩ bữa sau phải lấy ở đâu ra, vì thế đương nhiên không có cơ hội lọt vào mắt xanh của Lã Ấn. Đến khi cô biết mình có dị năng cũng là lúc cô biết tin mình có thai, nên suy nghĩ, giằng xé một hồi rồi vẫn quyết định đi bán mạng cho Lã Ấn. Sau này cô và Tạ Thanh Diễn đều ở trong đội quân những người còn sống ở Tương thành, phóng nước có thể đổi được đủ đồ cho cô và Tạ Thanh Diễn sống. Đồ thừa thường đem đổi tinh hạch, sau đó cô sinh Tiểu Ái, cuộc sống cũng tàm tạm, càng không tham gia “cuộc vui” bên chỗ Lã Ấn. Tiểu Ái sinh ra và lớn dần, theo thời gian căn cứ Tương thành của Lã Ấn thành lập cũng bắt đầu không ổn. Tô Tô bèn đi theo đội Tương đại, sớm rời khỏi căn cứ Tương thành. Kiếp này, dị năng của Tô Tô ban đầu là trạng thái cưỡng ép, tạo cảm giác bị áp chế cho mọi người. Mặc dù cô rất muốn khiêm tốn nhưng cô biết dù thế nào mình cũng không thể khiêm tốn được. Nếu đã thế thì cứ mặc cho nó vênh váo thôi, cô chắc chắn không dính líu gì tới Lã Ấn đâu. Dù sao cô cũng chỉ tính ở lại căn cứ Tương thành cho tới khi sinh Tiểu Ái, sau khi sinh xong, trời cao đất rộng của cô có chỗ nào không thể đi được chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]