Người bình thường chăm chỉ rèn luyện quả nhiên là tốc độ hồi phục rất nhanh.
Sau khi ngủ dậy, ngoại trừ cơ thể tay chân hơi đau nhức khó chịu thì Quý Ngưỡng Chân không còn thấy mặt nào không thoải mái nữa.
Lúc cậu ngủ dậy đã là buổi trưa, không thấy bóng dáng Nhậm Đàn Chu đâu, hỏi Văn Tương mới biết đối phương đã đến công ty đi làm từ hơn tám giờ sáng.
Ăn trưa cũng chỉ có cậu và Văn Tương, Văn Tương giống như bị cảm, vừa uống canh vừa hít hít cái mũi, Quý Ngưỡng Chân bị âm thanh nhỏ vụn đó làm cho hơi không thoải mái, liên tục ngẩng đầu nhìn Văn Tương, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cậu bị cảm à? Có nặng lắm không?"
Mỗi ngày Văn Tương đều ăn mặc theo kiểu quái dị, nhìn mà thấy lạnh.
Bây giờ bị cảm, quần áo trên người đã dày dặn hơn, cánh tay cẳng chân đều được che kín.
Văn Tương lúng túng nói, "Không sao ạ."
Sáng nay cậu ta nhìn thấy dì Phương bưng nước ấm lên phòng ngủ chính, tuy rằng rất khó mà tin nổi, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.
Cậu ta nhớ lại những lời kể lể khi trước của mình với Quý Ngưỡng Chân, thật sự là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Dì Phương nói bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, Văn Tương nghe xong cũng cảm thấy mặt mũi hai người có vài điểm tương đồng.
(*) cái này người ta gọi là tướng phu phu đó bé:>>
Dù sao Quý Ngưỡng Chân là Beta, Văn Tương hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ac/3433719/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.