Nhậm Đàn Chu vẫn còn dán miếng ức chế, lúc trước thay quần áo cũng không bóc ra.
Anh cực kỳ thuần thục hạ nhiệt độ cho Quý Ngưỡng Chân, chiếc khăn kia đã giặt đến lần thứ ba thứ tư, mỗi lần mang đi giặt lại đều trong trạng thái toả ra hơi nóng, cứ như vừa mới lấy từ nồi hấp ra.
Quý Ngưỡng Chân đã bị lật sang một bên khác, nơi lúc đầu nằm cứ như hiện trường phạm tội đang được lưu lại.
Nhậm Đàn Chu lấy hòm thuốc, tìm thuốc hạ sốt, lại xuống tầng rót một cốc nước ấm, lúc quay lại phòng ngủ, phát hiện tấm chăn mỏng đắp trên người Quý Ngưỡng Chân lại bị hất văng rồi.
Cậu cũng đã nghe thấy những lời kia của Hạng Vệ Dân, nhưng dù bản thân đã khó chịu đến mức này thì vẫn không mở miệng nói muốn dù chỉ một xíu xiu pheromone từ anh.
Rút ra rồi chế thành thuốc đưa vào cơ thể và trực tiếp sử dụng là hai phương thức có tính chất hoàn toàn khác nhau, Nhậm Đàn Chu biết cậu ái ngại điều gì, vậy nên cậu không chủ động đề cập tới, Nhậm Đàn Chu cũng không gấp, cứ để xem cậu có thể chịu đựng được tới bao giờ đi.
Đỡ cậu dậy rồi cho uống thuốc xong, Nhậm Đàn Chu không đặt cậu nằm xuống luôn mà để cậu tựa vào mình, tay cũng rất tự nhiên mà đặt sát bên người cậu, quan sát chốc lát, anh hỏi: "Có cần lau thêm một lần nữa không? Người em vẫn nóng lắm."
Có thể là giờ này đã rất muộn rồi, trạng thái của Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ac/3427490/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.