Chương trước
Chương sau
Nhóm Người Tú Trinh đến nhà Hà Vi cũng không lâu sau khi Thiếu Kiệt đã về đến nhà. Ba người được Thiếu Kiệt đem xuống phòng hắn đang đặt những máy tính cần thiết để làm việc. Nhìn qua cho làm của Thiếu Kiệt Tú Trinh than thở.
- Ở đây may mà đã có máy lạnh mà còn gò bó nóng muốn chết. Không biết ở mai mốt lắp đặt bên dưới thì sẽ ra sao đây.
- Không hẳn lúc đó lắp đặt máy lạnh dạng công nghiệp là được. Hiện tại cái này nhà ở chỉ có thể lắp đặt máy lạnh như thế này thôi không nhiều.
Nghe Thiếu Kiệt trả lời Tú Trinh Công Toại lúc này mới lên tiếng hỏi. Bởi hắn đang suy nghĩ đến Thiếu Kiệt gọi cả ba tới đây chắc phàn nàn vì những việc Vô Ảnh không làm được.
- Thiếu Kiệt! Lần này gọi mọi người đến đây để làm gì thế?
Bảo Huân với Tú Trinh lúc này cũng gật đầu xem đây như là thứ mà họ muốn biết.
- Sắp tới Tú Trinh sẽ rút ra không cần phải đi làm ở các cơ sở quán bar nhà hàng nữa. Việc này trước đây sẽ có người đảm nhận nhưng giờ đây thiếu khuyết với một phần Vô Ảnh cần đào tạo lại.
Lời của Thiếu Kiệt nói ra làm cả ba người tim đập thình thịch bởi họ hiện tại chịu trách nhiệm chính cho Vô Ảnh mà qua việc vừa rồi cho thấy sự yếu kém của họ về tình hình thực tế quá nhiều.
- Mọi người tạm thời cần tổ chức lại đem những thành viên của mình độ tuổi từ mười tám đến hai mươi ba, phân loại bên dưới những người này. Sẽ được đào tạo lại một lần nữa đối với những người lớn hơn độ tuổi này sẽ được đào tạo lại theo diện khác.
- Thiếu Kiệt việc đào tạo lại như vậy mất khá nhiều thời gian và tiền bạc chưa kể hiện tại kinh phí của Vô Ảnh hầu như là không có. Mọi thứ trước giờ được bù đắp lẫn nhau không phải muốn thay đổi là thay đổi liền.
Bảo Huân lúc này mới lên tiếng nói ra những gì theo suy nghĩ của chính mình, trước này hắn huấn luyện tuy có được sự trợ giúp lớn từ những thế lực của Ngọc Nhi nhưng vẫn không thể nào toàn diện cho toàn bộ thành viên.
- Đúng việc này tốn kèm những thứ cần thiết trước này đều do Vô Ảnh tự thân kiếm tiền trang trải hết các hoạt động. Từ bây giờ trở đi vấn đề ám sát dẹp bỏ. Thêm vào đó những thành viên của Vô Ảnh chỉ có huấn luyện và huấn luyện. Không phải ra ngoài làm việc kiếm thêm thu nhập nữa nâng cao hiệu xuất làm việc lên. Tôi sẽ để cho Bảo Huân với Công Toại đứng ra thành lập một công ty bảo vệ đủ chuẩn quốc tế và thương lượng với bên quân đội cho người hỗ trở.
Ba người lúc này đều nhìn nhau mừng rỡ, Tú Trinh chợt nhìn Thiếu Kiệt như không muốn phải làm việc trong môi trường nhà hàng tiệc cưới nói.
- Ai cũng được huấn luyện nâng cao tự nhiên chị lại phải ở cơ sở làm việc cho em như thế đâu công bằng.
- Không điều này bắt buộc. Mọi người có biết tại sao nhiệm vụ vừa rồi mọi thứ đều trở nên tệ hại đến mức độ đó không?
Bảo Huân với Công Toại lúc này cũng lắc đầu họ không biết được tại sao lại như thế vì họ đã được huấn luyện theo dõi tiêu điểm khá lâu.
- Đối với vấn đề này các anh có bao giờ tự hỏi mình quan sát được hết mọi thứ trong phạm vi năm trăm mét hay không?
Ba người đắn đo suy nghĩ một chút mới trả lời lại được câu hỏi của hắn. Mà vẫn không ngoài dự đoán của Thiếu Kiệt cho mấy. Hai người Công Toại và Bảo Huân chỉ có thể trả lời là có thể được còn Tú Trinh lại trả lời một câu làm hai người tức không chịu được. Chuyện này dễ mà. Thiếu Kiệt lúc này mới lên tiếng hỏi Tú Trinh.
- Chị trước khi đi làm tiếp tân có làm qua phục vụ nhà hàng đúng không.
- Ừ! Chuyện này có trong hồ sơ chị có ghi mà.
Tú Trinh lúc này cũng nhìn Thiếu Kiệt như nói hắn chuyện này ai mà không biết cậu lại đặt câu hỏi ngớ ngẫn, Thiếu Kiệt lúc này mới nhìn Hai người Công Toại với Bảo Huân cũng giống với câu hỏi trên.
- Hai người từng đi làm phục vụ thực tiễn tại cơ sở.
Hai người nhìn nhau lắc đầu Bảo Huân lúc này mới nói với Thiếu Kiệt.
- Bọn anh không đi thực tiễn nhưng được học qua trong huấn luyện. Như thế không phải giống nhau hay sao.
- Khác nhau xa đấy. Tú Trinh có thể bao quát được trong phạm vi năm trăm mét bởi vì đây là phản xạ cần có khi anh đã tự trải nghiệm thực tiễn.Còn hai anh chỉ qua học tập kiến thức sẽ không làm được điều này. Một người phục vụ ở nước ta không phải chỉ phục vụ duy nhất một bàn như ở nước ngoài. Họ phục vụ một lúc có thể ba đến bốn bàn cạnh nhau là điều bình thường. Như thế một bàn uống cùng một loại bia không nói nhưng nếu bàn đó khách bốn người bốn loại bia. Anh phải ghi nhớ chính xác người nào uống loại nào. Bia còn bao nhiêu thì rót. Bàn đó lên đồng loạt hay là người nào hết người đó lên bia. Chỉ cần anh trải qua thực tiễn điều này anh sẽ có thể quan sát được giống như Tú Trinh.
Bảo Huân cùng với Công Toại nhìn nhau họ hiểu đội viên mình thiếu cái gì trong việc vừa rồi. Kỹ năng quan sát và nắm bắt bố cục toàn diện ở phạm vi khả năng cho phép. Họ phạm sai lầm ở chỗ đối tượng họ theo dõi luôn nằm ngoài tầm quan sát của họ. Tú Trinh cũng gật đầu đồng ý với Thiếu Kiệt về những gì hắn nói. Cũng thắc mắc tại sao Thiếu Kiệt lại nói được những điều này mà ngay cả bản thân cô không nhận ra.
- Ấy mà việc phục vụ này nữ mới làm nam chỉ đứng một chỗ khi cần thiết nên Công Toại với Bảo Huân có thực tiễn cũng không giúp được gì rồi.
- Không vấn đề quan sát khi làm nam phục vụ nhiều hơn chị thấy nhiều. Chị nghĩ thử xem. Một hai người nam có thể chịu được cả một khu vực được chia để trợ giúp nữ. Họ có nhiệm vụ khi nữ phục vụ không kịp thì phải giúp. Gắp đá khui bia. Trả bia, hối đồ ăn của bàn đó. Họ không nắm rõ địa hình khu vực mình làm việc sao có thể làm những việc đó. Chị nên nhớ những gì họ giúp nữ phục vụ khi được tiền típ nữ phục vụ nhẹ nhàng thì họ cũng sẽ có ít tiền bỏ túi. Nên không thể nói khả năng quan sát của họ không được.
Thiếu Kiệt lúc này cảm thấy ba người đã hiểu điểm yếu của Vô Ảnh ở đâu cũng gật đầu một cái. Đối với kỹ năng đánh đấm bắn súng hay vấn đề khác Thiếu Kiệt không dám nói. Nhưng nếu nói về phản ứng nhanh nhạy và kỹ năng quan sát đánh giá tình hình hắn có thể không bằng chuyên gia nhưng kinh nghiệm của hắn cũng không kém.
- Vì thế Tú Trinh qua điều hành nhà hàng tiệc cưới. Thành viên trước khi tập huấn đều phải trải qua làm việc ở nhà hàng ba đến năm tháng để rèn luyện sự nhạy bén của mình. Việc đánh giá sẽ thông qua sự theo dõi thường xuyên cho đến khi đạt được yêu cầu thì trở về trung tâm huấn luyện.
Ba người thấy như thế cũng tốt, Tú Trinh thì hiểu được rằng nếu người khác nắm giữ nơi này. Thì việc huấn luyện của các thành viên lúc ban đầu xem như không thể thực hiện được. Thông qua đó cũng bớt được một khóa huấn luyện bia rượu cho Vô Ảnh và những tiểu xảo ở nơi ăn nhậu với những đối tượng mà họ thi hành nhiệm vụ nên mới châm chọc Thiếu Kiệt.
- Xem ra cậu tính khá kỹ nhỉ vừa không phải trả lương vừa huấn luyện được người. Lại vừa kiếm tiền về cho mình. Cậu lời hơi quá rồi đấy.
- Phải thế thôi tôi cần phải có sự chống đỡ để nuôi Vô Ảnh một cách hợp pháp chứ. À mà nhắc nhở mọi người lát chiều sau năm giờ toàn bộ thành viên Vô Ảnh rút về trung tâm hết đi đừng xuất hiện. Tối nay có những người chúng ta không thể để bại lộ Vô Ảnh dù là một điều nhỏ nhất.
Bảo Huân lúc này mới hỏi Thiếu Kiệt về thời gian lúc nào mới bắt đầu cải tổ. Hắn thấy nếu thực hiện việc này cần có một thời gian nhất định nếu không sẽ dẫn đến việc nghi ngờ của những nơi khác.
- Vậy chừng nào chúng ta mới thực hiện Kế Hoạch Thiếu Kiệt. Làm ngay luôn hay rút từng người về.
- Qua tết bắt đầu rút dần từ giờ đến cuối năm là được. Thông báo cho những người của tổ chứ nói là sau tết sẽ về quê luôn không vào Lưu Minh nữa như thế tránh để người khác nghi ngờ. Với lại thời điểm tết nếu có nói lí do đó cũng không ai nói gì đâu. Thông qua lần này chúng ta sẽ tổ chức lại hết toàn bộ Vô Ảnh bổ túc cả tin học và những thứ công nghệ sau này sẽ sử dụng. Hiện tại Vô Ảnh chỉ đơn thuần như một công ty bảo vệ ngoài vấn đề vũ khí sở hữu thì hầu như toàn bộ đều là lạc hậu so với khối hành chính cơ sở nhỏ nhất của quốc gia.
Lúc này mọi người đều hiểu điều Thiếu Kiệt nói là vấn đề hiển nhiên. Với Lưu Minh mọi người từ khắp nơi từ mọi miền đất nước đến đây. Họ tìm kiếm một cơ hội sự thay đổi cuộc đời mình. Họ làm việc như bao con người khác rồi để dành dụm cho mỗi năm có một kỳ nghĩ tết dài trở về quê hương. Lựa chọn thời điểm này để rút hết toàn bộ người của Vô Ảnh trở về trung tâm bổ túc những thứ khác là điều cần thiết hơn hết là những thứ công nghệ cần số tiền lớn đầu tư mà trước giờ họ không có.
Bao Huân với Công Toại lúc này đều tự nhủ. Nếu như Thiếu Kiệt tiếp nhận Vô Ảnh từ trước chắc chắn bọn họ sẽ tốt hơn hiện tại bây giờ. Qua những dự định của Thiếu Kiệt hai người mới cảm thấy được Vô Ảnh bắt đầu sẽ trở thành một nhóm quân lực chính thức mà không phải nữa mùa không ra hồn như bây giờ. Bảo Huân lúc này mới nói với Thiếu Kiệt
- Để về trụ sở bắt đầu phát ra tin tức cho mọi thành viên cần thiết trở về. Còn Thế Hải nói phải qua đến ngày hai tây toàn bộ những thứ máy tính mà cậu yêu cầu mới được đem đến. Bộ phận ăng ten viễn thông gì đó thì đang lắp đặt ngày mai hoặc sáng ngày 31 sẽ xong. Lúc đó mọi thứ sẽ được hoàn thành và kết nối.
- Ừ giờ mọi người trở về báo cho các thành viên khác đi tôi còn phải chuẩn bị tiếp nhóm người kia nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.