Biết được chuyện cũ của Lăng Sa La, Vân Phi Dương trêи đường đi giống như thay đổi thành một người khác, hắn không còn đùa giỡn nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ biểu hiện rất ôn nhu.
Thật ra hắn có chút tự trách.
Lăng Sa La tuy đã từng độc qua chính mình, nhưng cũng không tạo thành uy hϊế͙p͙ thực chất, thậm chí rất nhiều lần đều cố ý đùa giỡn nàng, nhiều năm qua khi dễ nàng như vậy đâu phải việc của một đại trượng phu nên làm.
Làm cho Vân Đại Tiện Thần sinh ra cảm giác áy náy phi thường khó khăn.
Đứng trước một dòng suối nhỏ, Vân Phi Dương lấy ra túi nước, đưa tới, nói:
- Ta thấy cô có vẻ mệt mỏi, nghỉ ngơi ở chỗ này một hồi đi.
- Không mệt.
Lăng Sa La ngồi xuống đáp.
Từ Thiết Cốt Thành xuất phát đến đây, nàng trầm mặc ít nói, lúc đi thường xuyên cũng bị phân tâm.
Nam Cương đối với nàng là mảnh đất bi thương, cả một đời không cách nào quên, nếu như không phải vì mối thù của bà bà, tuyệt không quay trở lại.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói:
- Dù cô đang nói láo, Mộc Linh Châu chưa từng xuất hiện qua tại Nam Cương, ta cũng sẽ giúp cô báo thù.
Lăng Sa La ngạc nhiên.
Nàng cắn môi mỏng, nói:
- Ngươi biết ta đang gạt ngươi?
Nguyên lai, cái gọi ngàn năm trước Mộc Linh Châu từng xuất hiện tại Nam Cương là lời nói dối, mục đích chỉ để hi vọng có thể mượn nhờ Vân Phi Dương giúp mình báo thù rửa hận.
Nói thật.
Tại Vạn Thế Đại Lục lăn lộn lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1652007/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.