Nội bộ Nam Cương vẫn là rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, nhân loại sinh tồn ở đây dựa vào cây trúc và gỗ lớn, xây nhà trêи tàng cây, hình thành kiến trúc đặc biệt.
Vu tộc, một tộc quần gần như diệt tuyệt thì sinh hoạt ở ven hồ, nhân khẩu chỉ vẻn vẹn 50 ngàn người.
Giờ khắc này.
Bên trong kiến trúc duy nhất được gạch đá đắp lên, một lão giả loã lồ nửa người trêи, đang quỳ bái trước một thạch tượng, tựa như đang cầu nguyện.
Thạch tượng này được điêu khắc thô ráp, từ hình thái xem ra hẳn là nữ nhân, đây chính là Thần Linh của Vu tộc - Vu Thần!
Còn lão giả này là Đại Tế Ti Vu tộc trước đó, hiện tại đương nhiệm chức Tộc trưởng Vu tộc - Thác Nhĩ Đồ.
- Tộc trưởng.
Vào lúc này, một Trưởng lão đi tới.
Thác Nhĩ Đồ nói:
- Có tin tức gì về nghiệt chướng kia không?
Trưởng lão lắc đầu trả lời.
- Nhóm người trở về từ đại lục cũng không tìm được nữ nhân kia, có lẽ đã sớm chết đi.
- Đáng giận.
Thác Nhĩ Đồ phẫn nộ không thôi.
- Nếu như biết nghiệp chướng này mang theo Ngũ Độc Kinh Thư, năm đó đã không nhân từ đuổi nàng ra ngoài.
Ngũ Độc Kinh Thư.
Độc Đạo bí điển đời đời tương truyền của Vu tộc.
Quyển sách này không chỉ ghi lại tinh hoa độc thuật Vu tộc của, mà còn tượng trưng cho một loại thân phận, các đời Tộc trưởng nhậm chức nhất định phải cầm quyển sách này phát thệ với Vu Thần mới được tộc nhân tán thành.
Nếu không.
Không có tư cách tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1652008/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.