Y Đường.
Vân Phi Dương thở hồng hộc xông tới.
Gia hỏa đáng thương bị Vân Hoa truy mấy con phố, cuối cùng thuận lợi thoát khỏi.
Liễu Nhu bưng một số dược tài đi ra từ trong phòng, nhìn thấy hắn chật vật, kinh ngạc hỏi:
- Sư đệ, ngươi làm sao?
- Đừng nói nữa.
Vân Phi Dương thở gấp đáp.
- Đụng phải người điên.
Liễu Nhu để dược tài lên bàn, bắt đầu phân loại cười nói:
- Làm cho sư đệ chật vật như vậy cũng hiếm thấy nha.
Vân Phi Dương qua giúp đỡ, nói:
- Sư tỷ, ta muốn hỏi tỷ một việc.
Liễu Nhu đang bận rộn nghe vậy, nhất thời dừng lại, nàng giơ tay lên chỉ đại môn, lạnh mặt quát:
- Mau mau xéo đi, ta chỗ này không chào đón ngươi.
Tên này cũng thực là.
Mỗi lần tìm đến người ta đều vì muốn nghe ngóng chuyện gì đó, lúc nào cũng như thế thì ai vui cho nổi.
Vân Phi Dương vội vàng lấy ra một gốc dược tài thượng đẳng, cười nói:
- Sư tỷ, Linh Vân Thảo này, tặng cho tỷ.
Ánh mắt Liễu Nhu sáng lên, vội vàng nhận lấy dược tài, cười nói:
- Thế còn tạm được.
Vân Phi Dương nỉ non:
- Xem ra, muốn lấy nàng về nhà thì ít nhất phải chuẩn bị rất nhiều cao cấp dược tài.
- Uy uy!
Liễu Nhu nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ngươi nói loạn cái gì đấy!
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương cười cười.
- Không nói gì cả.
Liễu Nhu bưng dược tài đã được phân loại đi về phía giá thuốc, nói:
- Sư đệ, ngươi phải nhớ kỹ, ta là sư tỷ ngươi, có mấy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1652005/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.