Chương trước
Chương sau
Sau nửa canh giờ.
Võ đài một mảnh hỗn độn, bụi đất đá vụn bay loạn.
Long Chấn Vũ quỳ một chân trêи đất, một tay đỡ chiến kϊƈɦ vốn kim quang lóng lánh, giờ đã sớm ảm đạm, chỗ tay cầm chảy ra máu tươi, thuận theo cán kϊƈɦ chảy xuống.
"Đáp, đáp."
Máu tươi thẩm thấu vào đất bùn.
"Oa!"
Đột nhiên, Long Chấn Vũ phun ra một ngụm máu, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Bất quá, khóe miệng lại lộ vẻ mỉm cười.
Vẫn bại.
Bại tâm phục khẩu phục!
"Hô —— "
Vân Phi Dương thu lại Ma khí cuồng bạo, Hàn Thiên Kiếm tra vài vỏ, chầm chậm đi xuống đài, nhìn như nhẹ nhõm, nhưng tóc đen tán loạn, quần áo có vài chỗ tổn hại, rất chật vật.
Vì thắng Long Chấn Vũ mà vận dụng tu vi Ma đạo, nếu đơn thuần dựa vào kiếm đạo, khó có thể chiến thắng hắn, dù thi triển Nhất Kiếm Trảm Thương Khung vẫn bị một chiêu Chân Long Thổ Tức của đối phương phá.
Không hổ là hậu nhân Long tộc!
Chín tháng ngắn ngủi đã cường đại đến tình trạng này!
Nếu như mình không đi vào mảnh đất thí luyện gặp đủ loại cơ duyên đột phá đến Linh Hoàng, muốn chiến thắng Long Chấn Vũ sẽ vô cùng khó khăn.
- Vân Phi Dương!
Long Chấn Vũ gian nan chống đỡ thân thể, yếu ớt nói:
- Ngày sau tái chiến!
Vân Phi Dương ngừng chân, nói:
- Tùy thời phụng bồi.
Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Thực ra hắn cũng rất chờ mong người này sẽ mạnh đến mức nào, năm tháng về sau nếu có một đối thủ không ngừng trưởng thành như thế cũng thật có ý tứ.
Vân Phi Dương chưa từng để thiên tài Phàm Giới vào mắt, hắn có tự tin của Chiến Thần, dù thiên tài cường đại tới đâu ở trước mặt hắn sẽ không đáng nhắc tới.
Nếu có thì chỉ là tạm thời, thật tâm tu luyện nhất định sẽ giẫm người đó dưới chân.
Long Chấn Vũ khác biệt.
Trêи người hắn chảy xuôi huyết dịch Long tộc, một tộc quần siêu cấp không kém gì Thần tộc, tiềm lực khó có thể đánh giá, bản thân hắn phải nghiêm túc đối đãi.
- Ca!
Long Chấn Hưng Nhã lao xuống từ ghế khán giả, đỡ Long Chấn Vũ dậy, nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt cuối cùng rơi xuống, tình cảm giữa hai huynh muội thật sâu đậm.
- Vân Phi Dương!
La Mục tức miệng mắng to:
- Ngươi hỗn đản này, không thể cho ta mặt mũi nhường anh vợ ta một chút à!
Vân Phi Dương thực đã nhường nhịn rất nhiều, nếu không thì thời điểm bắt đầu sẽ không lấy tu vi kiếm Vương Hậu kỳ đối mặt với Long Chấn Vũ vừa đột phá đến Vũ Hoàng đâu.
Phủ thành chủ.
Long Hoàng ngồi trong một đình nghỉ mát.
Khi Long Chấn Vũ và Vân Phi Dương giao đấu, hắn tuy không đến xem nhưng Linh Niệm thủy chung quan sát, nhìn thấy nhi tử tuy thua mà vẫn đứng lên, con ngươi lấp lóe chiến ý nóng rực, nhất thời rất cảm thấy vui mừng.
Vân Phi Dương cảm thấy có Long Chấn Vũ - thiên tài không ngừng trưởng thành là một đối thủ rất tốt, hắn đồng dạng cho rằng nhi tử có thể có một đối thủ không cách nào chiến thắng như thế sẽ kϊƈɦ phát hắn không ngừng trưởng thành!
- Chấn Vũ, nhớ kỹ, Long gia tử tôn ta có thể thua.
- Nhưng tuyệt không chịu thua!
Sự việc Vân Phi Dương tiến về Tổ Long Thành đòi nợ truyền bá toàn bộ Vạn Thế Đại Lục, rất nhiều võ giả triệt để sụp đổ.
Tên kia thật ngưu a!
Dám đi thập nhị tinh thành đòi nợ mà không sợ Long Hoàng, quả thực ngưu bức đến cấp độ không cách nào để hình dung!
Dưới sự nhiệt nghị của mọi người.
Vân Phi Dương dựa theo bảng danh sách, trọn vẹn dùng thời gian một tháng, lần lượt ra những gia tộc trong các đại thành, mà quá trình đòi nợ vô cùng thuận lợi, thế lực tham dự đều xuất ra không ít tiền tài bồi thường.
Có thể không thuận lợi à?
Sau khi hắn vào thành, không nói hai lời đã gọi ra mấy trăm tên Linh Vương, như muốn nói cho đối phương biết, không trả tiền, hậu quả rất nghiêm trọng, dưới sự bức bách uy hϊế͙p͙ cường thế loại này, gia tộc các quận chỉ có thể lấy tiền tiêu tai.
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương về đến Thiết Cốt Thành, lần này thu hoạch rất lớn, Hoàng Kim chỉ sợ bày đầy cả phủ Thành chủ.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Có thể yên tĩnh rồi chưa?
Trong khoảng thời gian này, nàng một mực lo lắng Vân Phi Dương ra ngoài đòi nợ sẽ kết thù với càng nhiều thế lực, đến lúc đó đắc tội toàn bộ thế giới đều, vậy sẽ rất phiền phức.
- Thù đã báo, có thể yên tĩnh được rồi.
Vân Phi Dương đi tới kéo Lâm Chỉ Khê vào sát người, áp sát tai nàng nói:
- Quen thuộc quản lý Đông Lăng Quận chưa?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Đây là đại sảnh, chớ làm loạn!
- Đại sảnh thì sao?
Vân Phi Dương ôm nàng, cười nói:
- Đều là nhà chúng ta mà!
Nói rồi đi tới phòng ngủ, cùng lúc đó, trận pháp ngăn cách hết thảy dần xuất hiện.
Một đêm này, ánh trăng trong sáng.
Một đêm này, ta phải tỉnh lược 50 vạn chữ!
Hôm sau.
Vân Phi Dương lười biếng mở hai mắt, trong khoảng thời gian này một mực bôn ba, đêm qua lại bận việc đến khuya, khó ngủ được một giấc thống kɧօáϊ.
Lâm Chỉ Khê đang ngồi chải chuốc trước gương, cắt tỉa tóc xanh, trêи gương mặt trắng nõn vẫn còn đỏ ửng nhàn nhạt, càng thể hiện vẻ thành thục và xinh đẹp.
"Xoát."
Vân Phi Dương nhảy xuống, đi đến bên người nàng, đưa tay tiếp nhận chiếc lược, cười nói:
- Ta giúp muội.
Lâm Chỉ Khê nhìn qua gương đồng, thấy tay chân hắn vụng về vì mình chải tóc, lộ ra mỉm cười tự nhiên, nói:
- Vẫn để ta tự mình mình làm đi.
- Ây.
Vân Phi Dương có chút cứng ngắc.
Để hắn ra ngoài đánh nát cự thạch dễ như trở bàn tay, nhưng loại việc tinh tế như chải đầu cho nữ nhân của mình thì lại có điểm khó.
- Thù cũng đã báo, nợ cũng đòi xong.
Lâm Chỉ Khê một bên chải đầu một bên hỏi.
- Về sau, huynh có tính toán gì?
Vân Phi Dương tỉ mỉ quan sát người ngọc đều đẹp hết ở tất cả góc độ trước mắt một hồi rồi chợt ôm nàng đi về phía giường lớn cười nói:
- Nối dõi tông đường.
Lâm Chỉ Khê vội vàng tránh ra, sẵng giọng:
- Huynh không mệt à?
Vân Phi Dương nghiêm túc đáp.
- Ta là độc đinh của Vân gia, vì kéo dài hương hỏa, mệt mỏi thêm nữa cũng phải chịu!
Lâm Chỉ Khê nguýt hắn một cái, vội vàng chỉnh lý quần áo lộn xộn, nói:
- Ta còn có việc xử lý.
Nói rồi mở cửa ra ngoài.
- Ai.
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Vân đại ca!
Vào lúc này, Mục Oanh từ bên ngoài đi tới, nàng cười nói:
- Lâm tỷ tỷ vừa mới rời đi à?
"Ây..."
Vân Phi Dương im lặng.
Không phải cô nàng này tối qua giờ đều ở ngoài nghe.
- Oanh Oanh.
Vân Phi Dương đi tới, cười hỏi.
- Tìm ta có chuyện gì?
Mục Oanh ngượng ngùng đáp:
- ... Cũng không có gì, chỉ muốn nhìn xem Vân đại ca rời giường hay chưa thôi.
- Tới đây.
Vân Phi Dương kéo tay nàng, nói:
- Ta giúp muội đề bạt Nghịch Thiên Quyết.
Trách nhiệm nối dõi tông đường rất lớn, mình nhất định phải nắm chặt nha, Oanh Oanh nghe lời như vậy, khẳng định sẽ phối hợp.
- A?
Mục Oanh vội vàng lắc đầu nói:
- Vân đại ca, Lâm tỷ tỷ đã nói qua, đối với chuyện này không thể nghe huynh, muội vẫn nên tự mình chậm rãi lĩnh ngộ.
Nói xong, vội vàng rời đi.
"Ba."
Vân Phi Dương một tay vịn cái bàn, một tay che ngực, thống khổ nói:
- Oanh Oanh vậy mà cự tuyệt ta, trái tim ta thật đau a.
- Vân Phi Dương!
Nhưng vào lúc này, Vân Hoa đi tới, nàng nắm góc áo, e thẹn nói:
- Huynh trở về rồi!
Dát.
Vân Phi Dương mắt trợn tròn.
Không thể không nói, một năm không gặp, Vân Hoa cao hơn không ít, tư thái hoàn mỹ, phát ɖu͙ƈ rất tốt, cỗ xinh đẹp này không kém Hạ Lan Phi.
Nhưng.
Vừa nghĩ tới nữ nhân này kiếp trước là Âm Dương Thần! Vân Phi Dương nhất thời không có ý nghĩ xấu, hắn vội vàng thoát ra ngoài, nói:
- Cái kia... Ta còn có việc phải xử lý, hôm nào trò chuyện tiếp!
- Đáng giận!
Vân Hoa dậm chân đuổi theo, ở phía sau hô lớn:
- Vân Phi Dương, ta đã phát thề, nếu như huynh có thể còn sống trở về từ mảnh đất thí luyện, Vân Hoa ta không phải huynh không gả!
Vân Phi Dương một bên chạy, một bên sụp đổ nói:
- Cô có thể xem như ta đã chết rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.