Chương trước
Chương sau
Phủ Thành chủ.
Hạ Lan Phi hiếu kỳ đánh giá kiến trúc độc đáo trước mặt, sợ hãi than:
- Nhân loại thật khéo tay.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thống kê thế nào?
Hạ Lan Phi ngồi trêи ghế, đáp:
- Bỏ đi già yếu tàn tật, trung niên Ma Linh Tộc có 563 vạn.
- Không ít nhỉ.
Vân Phi Dương rất hài lòng.
Đã muốn đi đòi nợ, khẳng định không thể đi một người, phải dựa vào thực lực giết qua, để thế nhân hiểu, phạm Vân Phi Dương ta, xa đâu cũng giết!
- Có bao nhiêu Linh Vương?
Hạ Lan Phi trả lời:
- Một ngàn hai trăm.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương cảm khái:
- Môi trường như thế mà có thể đản sinh ra nhiều Linh Vương như vậy, Ma Linh Tộc quả nhiên cường đại.
Hắn tiếp tục hỏi.
- Linh Tông 10 vạn 6 ngàn.
- Linh Sư 73 vạn.
Hạ Lan Phi báo cáo thực lực tổng hợp của Ma Linh Tộc, còn Linh Đồ thì không cần nói, bởi vì trừ Ma Linh vừa ra đời, cơ hồ tất cả đều đến Linh Đồ.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thực lực mạnh mẽ như vậy, đưa mắt toàn bộ Vạn Thế Đại Lục, quận quốc nào dám chống lại?
Đúng thật như thế.
Thực lực loại này tuyệt đối nghiền ép, dù Thập nhị tinh thành như Tổ Long Thành trước mặt đều là cặn bã.
Vân Phi Dương có lực lượng đi khai chiến cùng các đại quận quốc Vạn Thế Đại Lục.
Đương nhiên.
Tên này sẽ không ngốc đến nổi làm địch với cả thế giới. Dù sao, nhân loại nhiều lắm, bọn họ ngưng tụ lại thì tuyệt đối miểu sát ngàn vạn Ma Linh Tộc.
Hắn chỉ đi đòi nợ liên minh các quận cùng thế lực tham dự, không cần làm địch với cả thế giới, cũng không cần nhất thống Vạn Thế Đại Lục.
Mấy người Gia Cát Cẩm bắt đầu học tập ngôn ngữ Ma Linh Tộc. Đồng dạng, Hạ Lan Phi và đám Linh Hoàng cũng học ngôn ngữ nhân loại.
Ngoại giới, sự việc quan hệ với Vân Phi Dương vẫn đang thành chủ đề hot, lưu truyền một đoạn thời gian dài.
Liên minh các quận và các thế lực âm thầm trợ giúp Chu Thiên Tề lại bắt đầu lo lắng.
- Vân Phi Dương bắt giữ Tô Hành Lập, thực lực chắc chắn là Vũ Hoàng cấp, sớm biết thế đã không theo một chân vào.
- Aiii, hiện tại nói gì đều đã muộn, vẫn nhanh nghĩ biện pháp đi, lấy tính cách tiểu tử Vân Phi Dương kia, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Rất nhiều thế lực hối hận không thôi.
Thực lực bọn hắn chỉ mạnh hơn Chu Vũ Quận một chút, nếu như Vân Phi Dương đánh tới, vậy phải làm thế nào?
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương hướng Tô gia tuyên bố, muốn bảo trụ tánh mạng cường giả Vũ Hoàng của mình thì cầm 1000 vạn Hoàng Kim đến chuộc người.
Khi tin tức truyền ra, Vạn Thế Đại Lục lần nữa nổ tung.
1000 vạn Hoàng Kim!
Một con số không nhỏ.
Nếu như lấy ra chuộc Vũ Hoàng, ngược lại cũng đáng, chỉ là Tô gia sẽ không như thế làm đâu? Lại dùng một loại khác phương pháp đi chuộc người?
Quả nhiên.
Tô gia lựa chọn một phương pháp khác, bọn họ mời ba cường giả Vũ Hoàng đến, chuẩn bị dùng thực lực đi đòi Tô Hành Lập.
Trêи không Thiết Cốt Thành.
Ba cường giả Vũ Hoàng phiêu nhiên treo lơ lửng giữa trời, từng người ra vẻ đạo mạo, quanh thân tản ra uy áp Hoàng giả nhàn nhạt.
Người cầm đầu tên Hoàng Thịnh Dật - Vũ Hoàng trung kỳ, hai người khác, một người gọi Trương Đức Sơn, người còn lại là Hà Linh Phong, thực lực đều là Vũ Hoàng sơ kỳ.
Ba người bọn họ là bằng hữu của Tô Hành Lập, lần này đến đây chủ động xin đi giết giặc.
- Vân Phi Dương!
Hoàng Thịnh Dật lạnh lùng nói:
- Nhanh thả Tô Hành Lập ra.
Khẩu khí này có chút ngạo nghễ.
Hai gã Vũ Hoàng khác cũng như thế.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Vân Phi Dương chỉ là một tiểu bối, chắc đã dùng thủ đoạn gì đó mới bắt được Tô Hành Lập.
Vân Phi Dương ngồi trêи thành lầu, nói:
- 1000 vạn Hoàng Kim đâu?
Tên này thiếu tiền.
Tô Hành Lập là con dê béo nhất hiện giờ.
- Tiểu tử.
Hà Linh Phong lạnh lùng quát:
- Chúng ta tự mình đến đây đòi người, đã cho ngươi đủ mặt mũi, ngươi còn muốn tiền?
- Thế nào?
Vân Phi Dương cười nói:
- Tô Hành Lập bị ta bắt giữ, là tù binh của ta, không trả tiền còn muốn mang đi, quá không để bản Thành chủ vào mắt rồi?
Ba người nhất thời cười lạnh.
Nói thật.
Nếu như tiểu tử này không phải đồ đệ Tứ Hải Kiếm Đế, bọn họ thật không để vào mắt, cũng sẽ không khách khí như thế mà đã sớm ra tay.
- Đừng nói nhảm.
Hoàng Thịnh Dật thản nhiên nói:
- Nhanh giao người, chúng ta rời đi, nếu không, đừng trách chúng ta không cho tiền bối Kiếm Đế mặt mũi.
Tứ Hải Kiếm Đế rất trâu.
Nhưng ba người đều là Trưởng lão gia tộc trong cửu tinh thành trở lên, nếu thật vạch mặt, cũng không sợ ai.
"Ông —— "
Nhưng vào lúc này, không gian đột nhiên vặn vẹo!
Hầu Tam thân hình nhếch nhác xuất hiện rơi trêи thành lầu, hắn cười nói:
- Không cần cho ta mặt mũi, các ngươi có chiêu gì cứ làm đi, ta không gây phiền phức cho các ngươi đâu.
- Sư tôn.
Vân Phi Dương lúc này đứng lên, mỉm cười nói.
- Nếu ta bị bọn họ giết thì sao?
Hầu Tam cười đáp:
- Mảnh đất thí luyện còn không diệt được ngươi, ba tên Vũ Hoàng có thể sao?
- Hắc hắc.
Vân Phi Dương cười đáp.
- Vẫn là sư tôn hiểu ta.
Hai người không giống sư đồ mà giống như hảo bằng hữu, chủ yếu vẫn là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đều có tính cách tùy tính mà làm.
Hoàng Thịnh Dật chắp tay nói:
- Kiếm Đế tiền bối, ngài đã đến, vậy dễ nói chuyện rồi, còn mời ngài bảo đồ nhi mình giao bằng hữu ta ra.
Tuy không sợ lão nhân này.
Nhưng nếu không gây, tốt nhất chớ chọc.
Hầu Tam thản nhiên trả lời.
- Việc giữa các ngươi và đồ nhi ta, thì tự các ngươi xử lý, ta không tham dự.
Nói rồi, đặt ʍôиɠ ngồi trêи tường thành, bộ dáng xem náo nhiệt.
Vân Phi Dương nói:
- Ta đã nói, muốn cho ta giao ra Tô Hành Lập thì phải cầm 1000 vạn lượng Hoàng Kim tới, nếu không thì mời trở về đi.
Thái độ của hắn rất cường ngạnh.
Vốn nể mặt Tứ Hải Kiếm Đế, vẻ mặt Hoàng Thịnh Dật vẫn còn tương đối ôn hòa, nhưng khi nghe Vân Phi Dương nói thế, nhất thời lại lãnh lệ.
- Sao thế?
Vân Phi Dương hỏi lại:
- Muốn đánh nhau?
Hoàng Thịnh Dật lạnh lùng nói:
- Nghe nói Vân thành chủ đã đạt tới Hoàng Cấp, bản Hoàng muốn luận bàn một phen.
- Muốn luận bàn cùng ta?
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Đột nhiên, hắn búng tay một cái, nói:
- Thác Bạt, Hô Duyên, Công Lương.
"Xoát."
Nội thành bay ra ba đạo lưu quang. Thác Bạt Linh Hoàng, Hô Duyên Linh Hoàng, Công Lương Linh Hoàng treo giữa không trung, quanh thân bao phủ âm u chi khí, cung kính nói:
- Quốc sư, có gì phân phó?
- Hửm?
Tứ Hải Kiếm Đế khẽ giật mình.
Ba đại gia hỏa đột nhiên xuất hiện này tuyệt không phải nhân loại, quanh thân tán phát ra khí tức quỷ dị cũng không phải linh lực. Trong nháy mắt, lão đã nghĩ đến cái gì, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là Ma Linh?
Kiếm Đế đúng là Kiếm Đế.
Nhìn sơ đã đoán ra thân phận đám người Thác Bạt Linh Hoàng.
- Nhìn bộ dáng cung kính của ba người này, chẳng lẽ là thủ hạ của đồ nhi mình?
Tứ Hải Kiếm Đế nhất thời cười rộ lên.
Tên đồ đệ này quá được, không chỉ có nắm giữ thực lực Hoàng Cấp mà còn có ba cao thủ nhìn qua còn mạnh hơn Hoàng Thịnh Dật làm thủ hạ.
Vân Phi Dương ngạo nghễ quát:
- Bắt bọn chúng lại!
- Vâng!
Con ngươi âm u của tam đại Linh Hoàng lấp lóe vẻ phấn khởi, bọn họ đã chờ mong thật lâu, hiện tại đã có thể giao thủ cùng cường giả Hoàng Cấp của nhân loại rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.